Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 81 :

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Nơi thắt lưng có chút lành lạnh, Tiêu Hòa có thể cảm giác được đây là rượu sát trùng đang tiêu độc làn da của hắn.



Ông nội nó! Trên đầu chữ sắc (色) có cây đao(刀), không ngờ mình cũng có ngày bị cây đao này chém trúng. Bọn phóng viên chết toi, chụp ai không chụp lại đi chụp mặt ông hả? Còn nữa cái bệnh viện quái quỷ này, có còn là bệnh viện quân cảnh nữa không đây? Ngay cả chút ý thức giữ bí mật cũng không có! Đứa nào tiết lộ ông ở chỗ này? Mai bảo Tiêu Viêm đi thịt nó!



“Chi chi! Buông lão Đại ra!”



Tiêm Đầu! Tiêu Hòa nhìn thấy Tiêm Đầu bò lên giường, nhất thời vui mừng khôn xiết, nhưng ngay sau đó liền thở dài. Nhóc con này nhảy ra cũng chẳng hữu dụng được bao nhiêu, nói không chừng còn mất luôn cả mạng nhỏ cũng nên.



Tiêm Đầu, trốn đi, đừng chạy ra đây. Tiêu Hòa gào thét trong lòng.



“Tại sao lại có chuột xuất hiện ở đây?” Chung Xá nhíu mày.



Tiêm Đầu nhảy lên bả vai Tiêu Hòa, cố gắng lấy hết can đảm muốn bảo vệ lão Đại của nó.



Chung Xá không cảm giác được con chuột này có tính uy hiếp gì, nhưng vừa nghĩ tới lại phải tiêu độc từ đầu một lần nữa, không khỏi chán ghét con chuột bẩn thỉu này vạn phần.



“Cút ngay!” Chung Xá gầm nhẹ.



“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cảnh sát rất có trách nhiệm thi hành công vụ, vừa nghe thấy tiếng động lạ lập tức chạy tới.



“Có con chuột.”



“Hả?” Gã cảnh sát đang định phản bác trong bệnh viện làm sao có chuột được, liền nhìn thấy cái bóng màu xám trên vai Tiêu Hòa.



“Quái lạ! Thứ này từ đâu chạy tới vậy?” Gã vội vươn tay ra đuổi.



Tiêm Đầu chỉ có thể chạy trốn.



“Phiền anh đuổi nó ra ngoài giúp tôi, tôi muốn tiêu độc cho người bệnh một lần nữa.”



“Được, không thành vấn đề. Cậu cứ làm việc của cậu đi. Tao coi mày chạy đâu cho thoát!” Nói xong liền giơ chân đạp Tiêm Đầu.



Tiêm Đầu bất đắc dĩ đành phải chi chi chạy trốn. Viêm đại nhân, ngài ở nơi nào? Tại sao vẫn chưa trở lại? Có người muốn hại lão Đại kìa!



Nhìn thấy con chuột rời khỏi người Tiêu Hòa, Chung Xá lập tức đổi đôi bao tay vô khuẩn khác, tiêu độc nơi chuẩn bị chích một lần nữa, lấy ống tiêm ra, đâm vào một cách chuẩn xác.



Đau đớn kịch liệt đến cực độ truyền từ thắt lưng vào trung khu thần kinh.



“Ách…” Nước miếng trong miệng Tiêu Hòa chảy ra, tiếng rên rỉ thống khổ không phát được, lại trở thành một luồng hơi.



Tuỷ sống được lấy ra thành công. Bên kia, viên cảnh sát chưa bắt được Tiêm Đầu cũng đã đi tới.



“Anh ta không sao chứ?”



Chung Xá thu hồi ống tiêm, cẩn thận đặt Tiêu Hòa nằm xuống, ngẩng mặt cười nói với gã cảnh sát: “Không có việc gì, châm vào thắt lưng hơi đau một chút thôi, bệnh nhân cần nằm ngửa từ sáu đến tám giờ, xin cố gắng đừng quấy rầy. Nếu cần đi WC cũng khuyên anh ta nên cố nhịn.”



“A, vậy sao?” Gã cảnh sát nhìn nhìn bảng tên của vị bác sĩ, lại thấy vị bác sĩ này vô cùng dịu dàng vỗ vỗ vai bệnh nhân, cũng thuận tay giúp hắn kéo chăn lên, mềm giọng nói với người bệnh: “Cứ ngủ một giấc thật say, không nên nói, cũng đừng nên cử động. Đợi đến khi có kết quả xét nghiệm tôi sẽ báo cho anh.”
“Sủi cảo.”



“Tôi muốn ăn!” Hoàn toàn đã quên chính mình mới vừa ăn cơm tối xong chưa được bao lâu, Tiêu Hòa há to mồm kêu gào.



Viêm Chuyên gắp một cái sủi cảo cho vào trong miệng hắn.



Tiêu Hòa thỏa mãn nhai nhai.



“Ngươi vừa mới nói châm thắt lưng là ý gì? Tại sao không thể đứng dậy?”



Tiêu Hòa hai ngụm nuốt luôn cái sủi cảo, phải bịa lý do thích đáng mới được. Nếu để cho thằng nhóc này biết hắn bị mê hoặc vì sắc…



“Nữ điểu nhân tối hôm qua đi đâu rồi?”



“Thành phố N.”



“Vậy sao, cô ta đến đây làm gì?”



“Thăm ta.”



Dấm chua trên người Tiêu Hòa lập tức khởi động! Bốc ra bên ngoài, diễn cảm kia, ánh mắt kia, muốn bao nhiêu u oán có bấy nhiêu. Viêm Chuyên nhìn thấy cả người run lên.



“Ánh mắt kia của ngươi là sao?” Viêm Chuyên nhịn không được cúi đầu.



“Một chân đạp hai thuyền.”



“Có ý gì?”



Tiêm Đầu vểnh tai lên dưới gầm giường.



“Tôi còn chưa chết mà cậu đã bắt đầu tìm tiểu tam (tình nhân, kẻ thứ ba).” Người nào đó đau lòng dùng một tay quệt quệt nước mắt không tồn tại.



“Nói nhảm!” Chịu không nổi điệu bộ diễn cảm của người này, Viêm Chuyên gắp lấy một cái sủi cảo nhét vào trong miệng hắn.



Nhân thịt và rau hẹ, ừm, không tồi, hắn thích.



Tiêu Hòa ăn hết sủi cảo đầy miệng, lập tức đưa ra yêu cầu mới: “Có dấm chua không?”



Viêm Chuyên trừng hắn, “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”



Tiêu Hòa cực kỳ ngây thơ phồng miệng lên, nói một cách tâm không cam tình không nguyện: “Còn nhớ viện trưởng bệnh viện tư nhân Chung Xá hồi trước không?”



Viêm Chuyên nhíu mày, tại sao lại đột nhiên nhắc tới người này?



“Vừa rồi cậu ta đã tới.”