Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 812 :

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Tiêm Đầu vừa nghe thấy có cơ hội xuất tràng, nhanh chóng xông tới kêu to: “Chi chi, đại nhân, vừa rồi người kia muốn hại lão Đại, chính người đó làm cho lão Đại không thể động đậy, còn cưỡng ép thu thập tủy sống của lão Đại. Thu thập tuỷ sống cực kỳ đau, tui ở trong bệnh viện từng nghe thấy đám người bị đâm xuyên qua thắt lưng kẻ nào kẻ nấy đều kêu thảm thiết. Lão Đại đáng thương vừa rồi ngay cả kêu cũng không kêu được.”



Sắc mặt Viêm Chuyên thay đổi.



“Người kia đóng kịch rất giỏi, đúng là núi cao còn có núi cao hơn, lúc đầu vẫn cười cười nói nói với lão Đại, tui thấy lão Đại cười đến vui vẻ nên cũng không đề phòng, ai ngờ đột nhiên lại trở mặt! Uổng phí lão Đại coi hắn là bạn bè. Còn nữa, nếu không phải lão Đại ngửi được mùi nước hoa trên người hắn thì cũng đâu đến nỗi không nhúc nhích được. Người kia thật là xấu, ngay cả mùi trên cơ thể cũng đều có thể hại người.”



Viêm Chuyên dừng gắp, vẻ mặt càng nhìn càng khủng bố.



Tiêu Hòa không biết Tiêm Đầu đã khai tuốt tuồn tuột, còn đang suy nghĩ nên bịa thế nào mới hợp lý, nhất thời cũng không lưu tâm tới vẻ mặt kẻ đang đút cho mình ăn.



“Ngươi lại làm cái gì?”



“Hả?” Tiêu Hòa khó hiểu, tại sao thanh âm này nghe có chút hương vị nghiến răng nghiến lợi?



“Một tên xà nam chưa đủ sao? Ngươi còn muốn trèo mấy bức tường nữa hả?”



Ánh mắt của Tiêu Hòa cuối cùng cũng đối diện kẻ đang đút cho hắn.



“Tiểu Viêm, tốt nhất sau này ít xem mấy bộ phim dài tập dành cho người lớn đi một chút. Cậu nhìn lại mình xem, trước kia là một thiếu niên lãnh khốc thế nào, giờ thì cả ngày giống hệt cái thùng dấm, đi tới đâu chua loét tới đó. Răng tôi sắp rụng vì chua rồi nè. Đừng đừng đừng, đại gia ngài nguôi giận, giỡn thôi mà. Ha ha ha, ăn dấm tốt lắm, ăn càng nhiều thân thể càng khỏe mạnh nha.”



“Ta không ăn dấm.” Nhấn mạnh từng chữ.



Tiêu Hòa dùng ánh mắt lên án cánh tay đang bóp ở cổ mình.



“Tôi là người bệnh.”



“Bệnh cái rắm!”



“Tôi sắp chết.”



“Đi chết đi!”



“Tiểu Viêm, sao cậu càng ngày càng đáng yêu vậy nè? Khụ khụ! Tôi không thở được, buông tay! Mau buông tay!”



Tiêm Đầu thừa dịp hai vị phụ huynh không chú ý, bò lên tủ đầu giường. Nó cũng ngửi được mùi sủi cảo. Chi chi, nó sẽ ăn một cái, không, hai cái.



“Tiểu Viêm, không thể chuyện gì cũng đổ lỗi cho tôi được. Tuy rằng Tiêu đại ca của cậu mị lực vô hạn, người theo đuổi vô số, nhưng tấm lòng chung tình của tôi cũng nổi tiếng trên đời. Tôi nào biết thằng nhóc họ Chung kia vì yêu thành hận mà lại hạ độc thủ với tôi như vậy! Chẳng qua chỉ nói tôi không thể chấp nhận tình cảm của cậu ta, bởi vì trong lòng tôi đã có người yêu muốn chung sống cả đời. Ai ngờ… Ai!”



Viêm Chuyên biết rõ người này đang thêu dệt, nhưng mà tại sao y lại nhịn không được muốn cười cơ chứ?



Em trai Viêm lạnh lùng bỗng nhiên nở nụ cười.



Một nụ cười rất nhẹ, lại khiến cho ông chú không biết xấu hổ đang chuẩn bị không ngừng cố gắng chuốc canh mê cho tiểu tình nhân nào đó nhìn đến ngây người.



“… Tiểu Viêm, tôi muốn hôn cậu.”



Viêm Chuyên thu lại khuôn mặt tươi cười, gắp một chiếc sủi cảo lên trực tiếp nhét vào trong miệng người này. Kẻ không thể nhúc nhích trong tám giờ liền, y mới không thèm hôn. Chờ tới khi hắn có thể động mà xem, y sẽ hôn hắn tới khóc luôn, xem hắn còn dám thừa dịp y đi vắng mà trèo tường nữa không.



“Ưm Ưm… Cậu phải giúp tôi báo thù!”



“Biết rồi.”


Tiêu Hòa cố gắng nuốt nước miếng.



“Cậu còn trực tiếp mang “Chứng cớ” ném vào sân của cục cảnh sát?”



Yêu quái Viêm gật đầu.



Tiêu Hòa lấy tay che mặt.



Viêm Chuyên toàn tâm toàn ý nhét đống sủi cảo còn lại vào miệng, hoàn toàn không cho là chuyện mình làm có vấn đề gì.



“Lúc cậu tới công ty CED đánh người có thấy F và Mân Côi không?”



Viêm Chuyên lắc đầu, y chỉ tùy tiện vào dạo chơi một chút, cũng không nhìn thấy hai tên kia.



“Lý giáo sư thì sao?”



“Có nhìn thấy.”



“A? Cậu có đánh ông ta không?”



“Ta đã đánh hắn rồi.”



“Không để đánh thêm lần nữa à?”



Vẻ mặt Viêm Chuyên hơi khó xử, “Trông hắn có vẻ không chịu đựng nổi bị đánh nữa.”



“Lúc cậu đi vào là thú hình hay nhân hình?”



“Nhân hình.”



“Có hóa trang không?”



Viêm Chuyên cúi đầu chăm chú ăn.



“Sao cậu lại không có chút đầu óc nào hết vậy? Thế này chẳng phải bại lộ rồi sao?”



Tiêu Hòa còn muốn mắng, vừa nhìn Viêm đại gia buông hộp đồ ăn, vẻ mặt hung ác, lập tức gió chiều nào che chiều nấy: “Bại lộ càng tốt, bại lộ rất hợp thời! Dù sao thù cũng đã kết rồi.”



“Khụ, cậu Viêm, là tôi. Hiện tại tôi vào có được không?”



Từ Nham Phi đưa đồ ăn trong tay cho đồng sự canh gác, đứng ở ngoài phòng bắt chuyện. Bầu không khí bên trong khiến hắn thấy không thích hợp trực tiếp tiến vào.



Viêm Chuyên quay đầu, Tiêu Hòa cũng thuận theo ánh mắt Tiểu Viêm nhìn qua.



“Từ cảnh quan, muộn như thế mà anh còn phải chạy tới đây, vất vả vất vả rồi. Mau tiến vào.” Tiêu Hòa lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười.



“Ngại quá, khuya khoắt như vậy còn tới làm phiền. Tôi có một số việc muốn nhờ anh Tiêu chỉ bảo, quấy rầy hai người trong chốc lát.”



Viêm Chuyên không biết cái gì gọi là khách khí, ánh mắt nhìn Từ Nham Phi tràn đầy mất kiên nhẫn. Chẳng phải đã giúp các người ép phạm nhân cung khai rồi sao? Còn chạy tới đây làm cái gì?



Ngược lại Tiêu Hòa khá nhanh nhẹn, tuy rằng nghe không được Từ Nham Phi đang nói cái gì, nhưng vẫn cứ khách sáo tiếp đón, đồng thời còn sai khiến Tiểu Viêm lấy một cái ghế dựa lại đây.