Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 87 :
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Rời khỏi khu phố buôn bán, hai người bắt đầu thực hiện kế hoạch du ngoạn của Tiêu Hòa. Dưới sự dụ dỗ lôi kéo nịnh nọt êm tai của Tiêu thúc thúc, khỏi phải nói, dã thú Viêm chưa từng trải đời dĩ nhiên là chơi đến điên rồi.
Trèo lên cổng thành, Tiêu Hòa còn chưa kịp thưởng thức phong cảnh, bên kia dã thú không biết xấu hổ đã cọ cọ hắn bắt đầu ve vãn.
Chịu không nổi xách theo quần trốn khỏi cổng thành, hai người vọt vào quán lẩu. Viêm Chuyên tỏ ra khá hứng thú với cái nồi lẩu, nhưng chưa đầy hai phút, yêu quái kia đã chẳng còn đủ kiên nhẫn dùng muôi nữa mà trực tiếp nắm lấy một vốc thịt dê bắt đầu tự tay nhúng.
Khỏi cần nói, để không cho đầu báo ngày mai đưa tin người có siêu năng lực xuất hiện, Tiêu Hòa đành phải nhờ chủ cửa hàng thay đổi phòng khác.
Ăn lẩu xong, cũng không biết tại sao tính trẻ con của Tiêu Hòa lại đột nhiên nổi lên chiếm lấy địa vị chủ đạo, kéo Tiểu Viêm chạy tới khu nhà ma dành cho trẻ con ở đầu phố giúp vui. Tiêu thúc thúc xúi giục Viêm đệ đệ lợi dụng năng lực của y, biến khu nhà ma trở nên “Sinh động” thực sự, hù cả lũ tiểu quỷ sợ đến nỗi thét chói tai, nước mắt nước mũi tèm lem lao ra bên ngoài, vui tới mức Tiêu thúc thúc ở phía sau cười ha ha.
Ra khỏi khu nhà ma, hai người lại đi hát karaoke, sau khi Tiêu Hòa hát được mấy bài liền kéo lấy Tiểu Viêm nói muốn dạy y ca hát, kết quả phát hiện Tiểu Viêm không hát thì thôi, một khi đã hát thì chính là cấp bậc Thiên hoàng, khiến cho Tiêu Hòa choáng váng, loại giọng ca trực tiếp vang lên ở sâu trong linh hồn này thật sự làm hắn chấn động rồi.
Mà Viêm dã thú của chúng ta hát được một lúc thì không còn hứng thú nữa, nhìn xem bốn bề vắng lặng, mà điều kiện xung quanh phòng hát này làm cho người ta có cảm giác giống như là nơi tốt nhất để làm chuyện xấu…
Dã thú của chúng ta phát tình, dính vào trên người Tiêu Hòa không chịu xuống.
Tiêu Hòa khẩn trương dứt khoát túm lỗ tai y, nhắc nhở y nơi này có camera theo dõi. Kết quả dã thú Viêm vung tay lên, camera bị hủy. Chưa đầy mười phút sau, bảo vệ của quán chạy tới.
Dã thú Viêm bị ngắt ngang nên rất mất hứng, dưới sự tận lực cầu xin của Tiêu Hòa mới không thiêu hủy luôn cả cái quán này. Tiêu Hòa sợ về nhà mông bị tai ương nên lại dùng hết lời lẽ lừa Tiểu Viêm đi ăn thịt nướng.
Hai người này đã hoàn toàn quên trong nhà còn có một con chuột tên là Tiêm Đầu vẫn chưa có gì vào bụng. Thử thiểu đáng thương đói đến mức chi chi kêu, chờ trái chờ phải, chờ tới rạng sáng cũng không thấy một cái quỷ ảnh trở về, đành phải ấm ức bới chỗ cơm thừa canh cặn lúc trưa còn lại ném trong thùng rác.
Mà bên này, Tiêu Hòa không ngờ Tiểu Viêm ăn thịt nướng một lần liền nghiện, một người ăn luôn phần của hai mươi người. Sợ tới mức ông chủ và vợ cũng phải chạy ra “chiêm ngưỡng” vị khách tham ăn này.
Đi ra khỏi cửa hàng, dã thú Viêm nói với Tiêu Hòa: sau này ngươi dạy ta cách làm thịt nướng, ta muốn ngày nào cũng ăn, bữa nào cũng ăn, nếu ngươi dám không dạy ta sẽ đem ngươi làm thịt nướng.
Tiêu Hòa trở mặt khinh thường, ngó lơ.
Thành phố cho dù có náo nhiệt đến mấy, tới rạng sáng cũng trở nên im lặng, tịch mịch. Trên đường hiếm có người qua lại.
Ánh đèn đường màu vàng ảm đạm một mực theo chân bọn họ. Tiêu Hòa cúi đầu, giẫm lên cái bóng của Tiểu Viêm đi ở đằng trước.
Viêm Chuyên dừng bước, chờ hắn theo kịp.
Tiêu Hòa thấy người phía trước dừng chân lại, ngẩng đầu mỉm cười.
Viêm Chuyên vươn tay, Tiêu Hòa nhìn cánh tay kia, do dự ước chừng hai giây, tiến lên cầm một cách tự nhiên.
Hai người cứ như vậy một đường trở về nhà.
Trên đường thỉnh thoảng có người trôngthấy bọn họ, gần như kẻ nào đã đi qua cũng ngoái đầu lại nhìn.
Tiêu Hòa biết, nhưng hắn không quan tâm, thậm chí còn nghiêng đầu mỉm cười với Tiểu Viêm.
Tới cao ốc Hồng Viễn, người này thấy ánh trăng đẹp, không muốn về nhà ngủ, lại hưng trí bừng bừng kéo lấy Tiểu Viêm lên hoa viên trên không ở mái nhà.
Tất cả hoa cỏ ở đây đều được Lý Vi Dân chăm sóc rất tốt, tuy rằng một năm rưỡi không trở về, nhưng hoa viên cũng không có khuynh hướng mọc tùm lum.
Kéo lấy Tiểu Viêm ngồi xuống ghế dài, Tiêu Hòa thu chân lại, nghiêng mình dựa vào trên người thanh niên, cảm thụ gió lạnh đầu hạ.
“Biết không? Cái này gọi là tư tưởng tiểu tư (tư tưởng theo đuổi cuộc sống thường thức nhưng cũng rất chú ý tới văn hóa, lãng mạn). Năm đó bởi vì tôi có hoa viên này mà Vi Dân và vợ cậu ta thiếu chút nữa hâm mộ tới chết, ha ha.”
“Ngươi đang khổ sở?”
“Cái gì? Cậu không nhìn ra tôi rất cao hứng sao?”
“Ngươi đang khổ sở.” Lần này Viêm Chuyên vô cùng khẳng định.
Không khí bỗng chốc trở nên yên lặng.
“Không nói nữa. Tôi chỉ là muốn hảo hảo quý trọng mấy ngày này mà thôi.” Gã đàn ông khe khẽ thở dài, lộ ra một nụ cười cô đơn.
“Ta sẽ tìm được những phương pháp khác.”
“Không sao. Tôi không cần, thật đó.”
“Ta để ý.” Thanh âm lạnh lùng.
“Tên của ta.”
Tiêu Hòa mơ mơ màng màng ‘A’ một tiếng.
Viêm Chuyên tiếp tục liếm láp người hắn, từ đầu đến chân, liếm xong bên trái lại tới bên phải.
Tiêu Hòa chỉ cho rằng con dã thú này còn chưa ăn no, đành phải hừ hừ nhẫn nại.
Tiêu Hòa nhắm mắt lại nên không thấy, trên người hắn hễ là chỗ nào bị Viêm Chuyên liếm qua đều phát ra kim mang nhàn nhạt. Mà những kim mang này dần dần hình thành một đồ văn thần bí.
Viêm Chuyên không dám có thêm chút tạm dừng và phân tâm nào nữa, tùy đầu lưỡi xẹt qua, dùng sinh mệnh lực của y vẽ xuống phù chú cổ xưa nhất từng chút khắc nhập vào thân thể này.
Y không thèm nghĩ làm như vậy có đáng giá hay không, cũng không thèm nghĩ người này hắn có năng lực lưu lại hậu duệ của y hay không nữa, y chỉ là muốn làm thế, cho nên y làm như vậy.
Nguyện ý làm bầu bạn của ta sao?
“… A?”
Trả lời ta.
“Nguyện ý nguyện ý… Để cho tôi ngủ được không?” Tiêu thúc thúc không kiên nhẫn, hiện tại hắn chỉ muốn ngủ.
Một tiếng nguyện ý, lời thề bầu bạn đạt thành. Dưới khoảnh khắc bầu trời còn chưa sáng tỏ, nhật nguyệt luân phiên, năng lượng của mặt trời và mặt trăng, quang và ám, dương và âm bị kim mang dụ dỗ, tựa như thuốc điều hòa tốt nhất, dung hợp sinh mệnh của y và hắn lại với nhau. Y cũng không tin như vậy còn không cứu sống nổi!
Thật lâu sau, lâu đến mức Tiêu Hòa cảm giác mình cũng sắp ngủ rồi, lúc này đột nhiên hắn nhìn thấy hai chữ trong đầu.
Viêm Chuyên. Một bút vẽ ra rõ ràng, tựa như khắc sâu tại đầu óc của hắn.
Đây là tên của Tiểu Viêm sao, thật là đẹp mắt. Tiêu Hòa mỉm cười.
Hai chữ tản ra ánh sang vô cùng xinh đẹp, hắn thấy được tâm động vô cùng. Ngay khi hắn vươn tay muốn vuốt ve, hai chữ kia đột nhiên tan thành vô số vì sao.
Ha ha, Tiêu Hòa đuổi theo. Hắn muốn bắt lấy một ngôi, trộm giấu đi. Nhưng mà đám sao này như đang cố ý đùa hắn, không ngừng bay lượn, nghịch ngợm trốn tới trốn lui trong biển ý thức của hắn.
Chơi trò đuổi bắt với đám sao nhỏ này một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng tóm được một ngôi màu lam. Mà trong tích tắc đó, vô số ngôi sao kia cũng bay lượn xung quanh, chậm rãi chìm vào nơi sâu nhất trong óc hắn. Còn có một ngôi sao màu vàng vô cùng chói mắt lắc trái lắc phải không biết đang tìm cái gì. Tìm trong chốc lát, nó quanh quẩn một vòng rồi bay vút tới nơi cao nhất.
Viêm Chuyên nghiêng nghiêng đầu, một luồng kim mang bắn ra từ huyệt Bách Hội của Tiêu Hòa, trong chớp mắt liền bay mất không còn thấy bóng dáng. (Huyệt bách hội: là huyệt vị nằm ở điểm lõm ngay trên đỉnh đầu của con người)
Đây là chuyện gì? Thế nhưng còn không hề thành thật như vậy?
Viêm Chuyên cũng không đặc biệt để ý, biến thành thú hình gục xuống. Sinh mệnh lực tiêu hao quá nhiều khiến ngay cả chính y cũng chịu không nổi, chìa móng vuốt kéo gã đàn ông đang nằm nghiêng ngủ tới dị thường ngọt ngào trên giường tiến vào dưới người mình, dùng bộ lông mềm mại che lấy hắn.
Người này từ nay về sau không chỉ là nghĩa vụ và quyền lực của y nữa, mà đồng thời cũng sẽ là trách nhiệm của y.
Y lựa chọn hắn, đồng thời cũng chẳng khác nào lựa chọn việc một chi thuần chủng như y sẽ không tái xuất hiện nữa. Nhưng mà y cũng không cảm thấy tiếc nuối, đây là lựa chọn của y, cũng là lựa chọn của tự nhiên. Nếu tự nhiên hi vọng chi này của y tiếp tục truyền thừa xuống, như vậy người thừa kế sớm hay muộn cũng sẽ có ngày xuất hiện. Nếu tự nhiên cảm thấy một chi này là y đã không thích hợp với thế giới này nữa, như vậy y cũng không ngại để cho nó kết thúc dưới tay y.
“Chờ ngươi tỉnh lại, ta sẽ dạy cho ngươi làm thế nào để luyện hóa lực lượng trong cơ thể. Hiện tại ngươi cứ hảo hảo ngủ một giấc đi.” Cúi đầu hôn cái trán gã đàn ông một cái, trong mắt Viêm Chuyên hiện lên một tia quang mang đùa dai.
Lần trước y đưa cho hắn lực lượng của mình trước khi trưởng thành, kết quả làm cho bệnh tình của hắn chuyển biến xấu, như vậy lần này y chia sẻ tính mạng của mình cho hắn, hắn sẽ xuất hiện biến hóa gì đây?
~ Hoàn quyển 6 ~
Quyển 7: Cứu thế chủ
Quyển thượng
Ngoại trừ công ty CED giống như âm hồn bất tán cùng dã thú Viêm động dục hàng đêm, vợ con (?), nhà cửa, xe, vàng, ngũ tử đăng khoa chỉ thiếu con trai, cuộc sống về hưu của Tiêu tiểu nhân có thể nói là sướng như tiên…
(Ngũ tử đăng khoa: lời chúc phúc khi kết hôn hoặc câu nói chỉ sự cát tường)
Nhưng mà tục ngữ nói: Tiêu tiểu nhân một khi đắc ý, ông trời liền khó chịu!
Hắn trước là thành đại bổ hoàn, người người đều muốn “Xơi” cho mau mau chóng chóng; sau thì Tiểu Viêm nghênh ngang mang về một quả trứng tư sinh!
Ông chồng đố kỵ Tiêu tiểu nhân còn chưa kịp xử lý nó thành trứng mười tám món để xơi thì đã bị một tin uy lực có thể so sánh với bom nguyên tử nổ cho hôn mê —— hóa, hóa ra quả trứng này do chính mình sinh ra?