Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 88 :

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Bảy giờ rưỡi sáng, đi vào phòng nghiên cứu số bảy, Đỗ Vệ phát hiện đã không ít người đến đây, nhưng không khí trong phòng lại có vẻ cực kỳ áp lực, gần như không nghe thấy tiếng thì thào nói chuyện nào, sắc mặt ai nấy thoạt nhìn đều trắng bệch, mê mang hệt như du hồn.



“Chào buổi sáng.” Đỗ Vệ chào hỏi Chung Xá đang tựa vào bàn nghiên cứu.



“… Đều thất bại.” Chung Xá nhìn chằm chằm đám ống nghiệm dán chữ X được đánh số từ một tới hai mươi chín trong tủ ướp lạnh, thấp giọng nói.



Đỗ Vệ tháo kính xuống, nâng tay dụi dụi hai tròng mắt, thần sắc có vẻ cực kỳ mệt mỏi, dưới vành mắt là một mảnh xanh đen. Từ lần thí nghiệm thất bại cuối cùng tối qua đến giờ, gần như tất cả những người nào từng biết, từng tham dự thí nghiệm bí mật này đều bị đả kích nghiêm trọng.



Tuyệt vọng bao phủ trên đầu mỗi người.



Chung Xá cúi đầu, khuôn mặt anh tuấn bình thường vẫn rạng rỡ sáng lạn như ánh mặt trời đã biến mất, thay vào đó là vẻ âm u thâm trầm.



“Chuẩn bị tiêu hủy đi.” Khó nén nổi thất vọng, song trải qua một đêm ổn định tư tưởng, Đỗ Vệ đã khôi phục bình tĩnh.



Chung Xá vẫn bất động.



Đỗ Vệ hoàn toàn có thể lý giải được tâm tình của Chung Xá, tâm huyết mà cậu ta bỏ ra cho kế hoạch này cũng chẳng hề thua kém so với hắn, hơn nữa còn trả giá thêm cả một phần cảm tình, dù sao đám trứng này cũng là do một tay cậu ta chăm sóc.



Vỗ vỗ bờ vai của Chung Xá, Đỗ Vệ miễn cưỡng cười nói: “Đừng như vậy, cậu là nguồn động viên tinh thần của chúng tôi, vẻ mặt u buồn không hợp với cậu đâu.”



Chung Xá ngẩng đầu, khuôn mặt mang theo vẻ mờ mịt xen lẫn nghi hoặc mà trước kia chưa từng có: “Đỗ Vệ, anh nói lúc trước phu nhân mang chúng ta tới thế giới này là đúng hay sai? Nếu theo như lời phu nhân, chúng ta là những người ưu tú, có được năng lực mà nhân loại hiện tại không hề có, là hi vọng của nhân loại trong tương lai. Vậy tại sao chúng ta không thể sinh lão bệnh tử giống như người bình thường? Tại sao tế bào của chúng ta lại đột nhiên nát vụn? Tại sao chúng ta đều bị cái chết uy hiếp bất cứ lúc nào? Còn nữa, đám… quái vật ở tầng lớp thấp nhất kia… Bọn nó có chỗ nào sai chứ? Nếu lúc trước chúng ta không tiến hoá một cách thuận lợi, như vậy hiện giờ chờ đợi ở tầng dưới cùng liệu có phải chính là chúng ta hay không?” Nói một hơi nhiều như vậy, coi bộ người này hẳn là đã suy nghĩ cả một buổi tối rồi.



Đỗ Vệ nhíu mày, Chung Xá có phần mất kiểm soát. Lúc này mà dám nghi ngờ phu nhân, chắc chắn sẽ mang lại đả kích lớn hơn nữa cho mọi người.



“Giống mới hình thành luôn cần có thời gian, bất cứ một loài nào tiến hóa cũng không dưới trăm vạn năm. Phu nhân muốn tăng tốc độ tiến hóa, dĩ nhiên là cần phải trả giá thật nhiều.”



“Chúng ta là cái giá phải trả cho tiến bộ của nhân loại sao?” Chung Xá nghẹn ngào hỏi.



“Đừng có bởi vì chúng ta còn chỗ thiếu hụt mà cậu phủ nhận luôn ý nghĩa tồn tại của chúng ta, phu nhân cũng đang cố gắng bù lại chỗ thiếu hụt ấy.” Thanh âm của Đỗ Vệ cũng trở nên to hơn.



Không khí chung quanh thay đổi, đám người đang làm việc đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.



Chú ý tới ánh mắt của mọi người, Đỗ Vệ hạ thấp giọng xuống, dán vào lỗ tai Chung Xá nói: “Nhìn họ đi, cậu muốn khiến cho bọn họ sợ hãi thêm sao? Chẳng lẽ cậu muốn nhìn họ cứ sống mãi trong trong tuyệt vọng như thế? Chung Xá, người mang theo gien hoàn mỹ là hi vọng của chúng ta, mà chúng ta lại là hi vọng của bọn họ. Cậu chưa quên chứ?”
Hai ngày nay động tĩnh trong tử cung nhân tạo càng ngày càng rõ rệt, căn cứ vào số liệu tính toán hoạt động của tử cung, bọn họ hi vọng rất có thể sẽ sinh trong vòng hai ngày tới.



“Ghi chép và quay phim tự động đều chuẩn bị xong hết rồi chứ?” Phu nhân run run hỏi.



“Xong hết rồi.” Đỗ Vệ mỉm cười, hắn hiểu tâm tình của bà lúc này, bởi vì hắn cũng như vậy, và mỗi người ở đây đều thế.



Tử cung nhân tạo đột nhiên bắt đầu co rút lại một cách kịch liệt, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt. Cho dù hi vọng của bọn họ chỉ là một quả trứng, nhưng đối với một quả trứng mà vô luận dùng bất cứ dụng cụ dò xét nào cũng không thể nhìn thấy rõ được sinh vật bên trong, bọn họ vẫn cảm thấy vô cùng kích động và phấn khởi.



Càng không nhìn thấy, bọn họ lại càng tò mò, đồng thời cũng minh chứng được rằng sinh vật trong quả trứng này cường đại, chưa sinh ra đã lợi hại như vậy, sinh ra xong chẳng phải sẽ nghiêng trời lệch đất hay sao?



Phu nhân vốn định tự mình thai nghén kỳ tích này, nhưng bị Đỗ Vệ ngăn cản. Không ai biết quả trứng đã được thụ tinh này cuối cùng sẽ biến thành “thứ” gì, nếu giữa chừng xuất hiện nguy hiểm, lúc ấy có thể ngay cả cứu cũng không cứu kịp.



Rốt cuộc trải qua nhiều suy xét và thương nghị, phu nhân cuối cùng cũng quyết định lợi dụng tử cung nhân tạo để thai nghén quả trứng thụ tinh không giống người thường này.



Thời gian trôi qua, động tĩnh của quả trứng cũng càng ngày càng mạnh mẽ…



Liệt Uyên đột ngột ngẩng đầu lên, một cỗ năng lượng tựa một luồng sóng đặc thù truyền đến từ nơi xa, giống như nổ tung, chấn động từng tế bào toàn thân hắn.



Sự sảng khoái khi năng lượng đánh sâu vào thân thể làm cho Liệt Uyên nhịn không được run rẩy, chỉ là năng lượng bạo phát ra cũng đã như thế này, vậy căn nguyên chẳng phải là…?



Hơn nữa cỗ năng lượng này dường như còn có chút quen thuộc. Rất giống cỗ năng lượng cường đại lúc trước mình cảm giác được kia, nhưng lại có điểm khác biệt.



Thật đáng tiếc, lúc hắn lần theo cỗ năng lượng cường đại kia tìm được tới tận đây thì lại mất dấu vết của nó, không biết đối phương dùng phương pháp ẩn nấp nào.



Trời cũng giúp ta. May mắn là chỗ của hắn cách cỗ năng lượng này không xa lắm, nếu không chẳng phải lại bỏ lỡ rồi sao?



Lần này hắn tuyệt đối sẽ không để cho nó đào thoát, hắn nhất định phải cắn nuốt sạch!



Gần đó cũng có chủng tộc khác cảm giác được cỗ năng lượng sơ sinh thuần khiết này, đoán đây là đứa trẻ mới ra đời của một tộc nào đó.



Dẫu sao lực lượng lúc sơ sinh cũng còn khá yếu ớt, không gây ra náo động gì thái quá.