Đùa Giỡn Với Nguy Hiểm (Flirting With Danger)
Chương 15 :
Ngày đăng: 19:40 19/04/20
Chủ nhật, 11:54 a.m
Ronald Clark đã được chuyển sang làm ca ngày sau vụ đột nhập, và anh đang ngồi tại vị trí của mình, trước hệ thống màn hình video và máy vi tính khi Richard đưa Samantha vào phòng an ninh.
“Ngài Addison,” người cảnh vệ nói, đứng lên. Yết hầu anh nổi rõ phía trên cổ áo, và mái tóc vàng mỏng dính được vuốt ngược ra sau theo một phong cách cực kì không thuận mắt. Một kẻ muốn làm cảnh sát, cô đánh giá ngay, kẻ mà có thể đến giờ vẫn không hiểu sao anh ta không qua được phần trắc nghiệm tâm lý của bài kiểm tra đầu vào.
“Clark. Cô Jellicoe và tôi muốn xem lại đoạn băng quay gara, bắt đầu từ khoảng 9h tối qua tới 10h sáng nay.”
“Và cả đoạn băng quay cửa trước trong khoảng thời gian đó nữa.” Samantha thêm vào
Clark ngồi lại. “Ưm, được thôi. Tôi sẽ chạy chúng trên màn hình đằng kia. Đợi tôi một phút.”
“Sáng nay mấy giờ anh bắt đầu ca trực, Clark?” Samantha theo đuổi, cọ bàn tay vào cánh tay Richard khi cô đi qua anh.
Chỉ cần ở trong cùng một căn phòng, cô đã làm anh say mê. Và cô còn buộc tội anh làm cô mất tập trung cơ đấy. Từ khi cô nhảy vào văn phòng anh yêu cầu giúp đỡ, cô đã ám ảnh anh. Tới giờ anh đã hủy 3 cuộc họp, 4 cuộc hội thảo qua điện thoại, và một chuyến bay tới Miami. Giá của sự bỏ bê này có thể lên tới hàng triệu, nhưng vài triệu lúc này không thực sự làm anh bận tâm. Quan trọng hơn là khi Samantha ở gần, tim anh như chạy đua, nhịp đập của anh nóng lên, và cuộc sống trở nên... sống động hơn. Một chút hình ảnh của người phụ nữ thông minh, vui tính bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng, chuyên nghiệp cuốn hút anh.
“Tôi tới lúc 6h,” Clark trả lời, nhìn từ phía ông chủ của mình tới Samantha. “Louie Mourson trực ca đêm. Để làm gì cơ?”
“Không gì cả,” Richard trả lời, theo Samantha tới màn hình trong góc.
Cái nhìn cô dành cho anh nói điều ngược lại, nhưng anh sẽ không buộc tội người làm cho mình mà không có một lý do xác đáng nào. Cô nắm vai anh, nhướn ngón chân để chạm tới tai anh. “Hắn ta ở đây cả hai lần,” cô thì thầm. “Đừng vội vàng loại trừ sự trùng hợp thế.”
“Anh đã loại đi sự trùng hợp của em.” Anh đáp lại bằng giọng dịu dàng tương tự.
Samantha nhăn mặt. “Ừ, chà, anh cũng ở đây cả hai lần đấy”
Màn hình lóe lên. Họ nhìn vào cuộn băng quay gara từ góc đông nam, có thể thấy được tầm nhìn của cả cửa trước và cửa sườn dẫn vào nhà. Không giống camera ngoài trời, chiếc camera này được cố định chứ không quay vòng.
Samantha gật đầu đồng ý. “Vị trí tốt đấy,” cô nói, “chỉ trừ là anh không có camera thay thế. Nếu ai đó tìm được cách vượt qua cái này, họ có thể vào dễ dàng rồi.”
“Không phải ai cũng là chuyên gia điện tử và ăn trộm đâu,” anh lầm bầm, giữ giọng thấp để Clark không thể nghe thấy.
“Bất cứ ai vào được tới đây mà không bị phát hiện đều là chuyên gia.” Cô bắn lại cáu kỉnh.
“Em có thể vào tới đó và thoát ra mà không ai biết không?”
“Ồ, họ sẽ biết em đã tới đó, nhưng chỉ sau khi em lấy được con Bentley Continental GT xanh lam nóng bỏng đó và thoát ra ngoài thôi.”
Vậy là cô thích chiếc Bentley. Lần tới họ đi đâu cùng nhau, anh sẽ để cô lái. Tất nhiên có vẻ cô không có bằng, nhưng đó là điều họ ít để tâm nhất. “Chúng tôi tua băng đi được không?” anh nói vọng lại qua vai.
“Được. Dùng bàn phím ngay dưới bàn ạ. Tất cả đã được cài đặt rồi, ngài Addison.”
Theo đồng hồ ở góc màn hình, cảnh quay là 9h3’ và chiếc Mercedes vẫn chưa được đưa quay lại gara. Samantha kéo bàn phím ra và nhấn phím, cuộn băng quay nhanh hơn. Sau khoảng 45’, chiếc xe đi vào tầm nhìn, đậu giữa những chiếc xe khác.
Samantha tua lại để xem đoạn chiếc xe đi vào ở tốc độ thường. Ben Hinnock lái chiếc SLK vào vị trí, đi ra, lau một vết bụi trên cửa kính, và rời đi qua cánh cửa rộng, rồi chiếc cửa khép lại sau lưng anh. Lúc 11h, đèn được lập trình mờ đi, làm toàn bộ gara chìm trong bóng tối.
“Thật là ngu ngốc,” cô càu nhàu, tua nhanh băng lần nữa. “Làm như mấy cái xe cần bóng tối để ngủ hay sao ấy.”
“Sao em xem được băng chạy nhanh như vậy?”
“Chỉ cần nhìn chiếc cốp thôi. Đó là tất cả những gì chúng ta cần, trừ khi anh muốn ngồi đây suốt 13 tiếng.”
“Được rồi. Nhưng em có ý tưởng gì chưa nếu chúng ta tìm ra thứ gì đó, Samantha?”
“Nếu chúng ta tìm ra thứ gì đó, chúng ta sẽ cho Castillo xem, nói là vì nó mà chúng ta kiểm tra túi xách của em, và ‘wow, xem chúng tôi thấy gì này’”
“Lát nữa nhé. Đưa anh giữ cái chốt đó.”
“Không. Thế này an toàn hơn. Nó cài đặt hơi sơ sài, nhưng em không muốn mạo hiểm làm cháy cầu chì trong này khi ấn lại chốt vào, hoặc là kéo nó ra khỏi tường, nếu đó là những gì anh đang nghĩ.”
Mồ hôi nhỏ giọt trên trán cô, nhưng cô vẫn nói như là một người hoàn toàn chuyên nghiệp. “Chúa ơi, em thật đáng ngạc nhiên,” anh thì thầm, đứng lên để gọi lại cho Clark và bảo cậu ta sơ tán mọi người, nhưng không cho ai ra khỏi cổng. Ngay khi cúp máy, anh quay lại bên cô.
“Anh đã tin giả thuyết về tên giết người trong nhà rồi chứ?” cô hỏi, hơi di chuyển
Tới giờ tay cô phải đau lắm, Richard nghĩ. Anh đi ra sau cô để dựa lưng cô vào người anh và chia sẻ một chút lực khỏi vai và tay cô. Anh muốn giật lấy quả lựu đạn, nhưng dù có vẻ rất anh hùng, đó thực sự là hành động ngu xuẩn. Lúc này, cô có thể kiểm soát mọi việc. “Anh đã tin từ trước, nhưng giờ anh muốn đảm bảo là chúng ta không để hắn lọt lưới và bịa ra một chứng cứ ngoại phạm nào đó. Anh sẽ giết kẻ nào đã làm thế này với em, Samantha.”
10 phút sau, đội dò bom tới. Từ biểu hiện của họ, đây không phải cảnh họ thường gặp. Dù vậy, họ mang theo một thùng chứa bom an toàn và mặc quần áo bảo hộ, đeo bảo vệ mặt và mắt rất dày. Họ trang bị cho Samantha hết mức có thể khi tay cô vẫn phải dính vào tường rồi mới làm việc với quả lựu đạn.
Anh từ chối rời khỏi đó, và làm họ bực mình, nhưng anh không quan tâm. Anh sẽ không rời đi mà không có cô.
Cuối cùng, với một đoạn băng dính nữa, họ giữ được đòn bẩy của quả lựu đạn và kéo Samantha ra sau. “Được rồi, tất cả người thường rời khỏi nhà,” người trung úy ra lệnh.
“Làm như là tôi muốn ở lại ấy,” Samantha bình luận, để cho Rick kéo cô đứng lên.
Cô đang run, và anh vòng tay quanh eo để đưa cô ra khỏi phòng. Xuống hai cầu thang và ra tới cửa ngoài, cô kéo ra.
“Được rồi. Em ngồi xuống đây,” cô nói, ngồi phịch xuống những bậc thềm granite trắng.
Richard ngồi cạnh cô, đỡ tay sau lưng cô bởi vì anh không thể không làm vậy. “Em chắc là em ổn chứ?” anh lặng lẽ hỏi, hôn lên tóc cô
“Em thậm chí không nhìn thấy nó. Thật là ngu ngốc.” cô vỡ òa
“Mọi chuyện thế nào?”
Cô thở ra, xoay vai và rõ ràng đang cố trấn tĩnh. “Em mang đồ vào, rồi kéo túi xách vào phòng ngủ để lấy quần áo ra. Chân em chạm vào thứ gì đó, và em lùi lại, nhưng em nghe tiếng chốt bật ra, rồi em nhận ra một lựu đạn nữa ở bên kia. Quả lựu đạn đó không nổ đúng là hoàn toàn may mắn.”
“May mắn, và phản xạ rất nhanh.”
“Đáng lẽ nó không nên xảy ra như vậy. Em không nên hạ thấp cảnh giác.” Anh ngạc nhiên khi một dòng nước mắt chảy xuống má cô.
Richard ôm cô chặt hơn. “Đừng nói vậy. Có người muốn vượt mặt em lần thứ hai, và hắn vẫn không thành công.”
Samantha rời khỏi vòng tay anh, và đấm vào chân mình. “Em chưa bao giờ sợ như vậy trong đời.”
“Đã qua rồi,” anh nói. Đã quá muộn để cứu cô, nhưng anh không thể ngăn bản năng muốn bảo vệ cô. Trong khi sự sợ hãi của cô đã giảm, cô vẫn rất giận dữ. Về phần anh, tim anh vẫn đang đập thình thịch. “Chúng ta rời khỏi đây đi,”
“Không. Câu trả lời vẫn nằm ở đây.” Cô lắc đầu, nhìn anh. “Và em thực sự muốn tìm ra chúng ngay bây giờ. Dường như giả thuyết của chúng ta đã đúng; có người muốn giết em.”
Xe của Castillo đi tới và dừng lại. Samantha cứng người lại dưới vòng tay của Rick, nhưng anh không để cô đi. “Em phải tin anh,” anh thì thầm, “anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với em.”
“Em không lo lắng về chuyện tin anh, Rick. Và đừng quên là viên đá vẫn ở trong ba lô của em, trong phòng em, bao vây bởi 20 cảnh sát.”
“Hai người đã có một buổi sáng bận rộn nhỉ?” Castillo nói, bước qua những bậc cửa thấp tới khi tới ngang chỗ họ. “Mọi người đều ổn chứ?”
“Không ai bị nổ tung,” Samantha nói, lấy lại sự hài hước mỉa mai của cô.
“Tốt đấy.” Viên thám tử tiếp tục trèo lên. “Ở yên đây, ngài Addison, cô Jellicoe. Tôi vào xem một chút.”
Richard mừng khi thấy ông ta rời đi. Anh cần vài phút để quyết định mình cần đưa ra những thông tin nào và nói dối tới đâu để vẫn có thể bảo vệ Samantha - khỏi cảnh sát, khổi bất cứ kẻ nào muốn giết cô, và thậm chí khỏi bản thân cô.