Đùa Giỡn Với Nguy Hiểm (Flirting With Danger)

Chương 14 :

Ngày đăng: 19:40 19/04/20


Chủ nhật, 10:36 a.m



“Chào buổi sáng, ngài Addison. Hi vọng ngài không phiền tôi vào thẳng đây, bảo vệ của ngài nói ngài ở đây.” Thám tử Castillo bước qua cánh cửa đôi rộng lớn ở trước gara.



Nguyền rủa một câu, Richard nhét viên đá Trojan lại vào trong túi xách và văng nó ra sau. Chúa Jesus trong túi xách. Bên cạnh anh, Samantha đã trắng bệch, tay cô bấu chặt chiếc ba lô đến nỗi anh có thể thấy gân xanh nổi trên mu bàn tay. Chỉ nhờ những năm tháng là một doanh nhân rất thành công và kỉ luật mới giúp anh giữ vẻ mặt và đôi mắt bình tĩnh. “Thám tử Castillo. Tôi tưởng lúc nữa chúng ta mới gặp nhau ở văn phòng của Donner chứ.”



“Vâng, nhưng tôi nghĩ ở đây ngài sẽ thoải mái hơn. Hơn nữa, tôi đã thấy cách ngài lái xe khi đang bực tức, và tôi không muốn gây nguy hiểm cho các công dân của thị trấn.” Đôi mắt tối màu sắc sảo quan sát đôi áo choàng, hai đôi chân trần và cách mà vai Addison và Jellicoe chạm vào nhau.



Giữ một nụ cười bình tĩnh, hơi phiền lòng trên mặt, Richard gật đầu. Anh biết Castillo đã thấy họ âu yếm nhau, và anh biết từ giờ hành động của Samantha sẽ phản ánh vào anh - và ngược lại. Và xét tới thứ gì đang nằm trong túi xách của cô, họ đang gặp rắc rối lớn rồi đây.



“Thật ra thì, ngài thám tử, tôi nghĩ sẽ thoải mái hơn nếu chúng ta nói chuyện trong bếp,” anh nói. “Nếu ngài không phiền.”



“Đề nghị này có kèm cà phê không?”



“Tất nhiên rồi.” Không thứ gì của Samantha trông có vẻ giống đồ nghề của một tên trộm cả, nhưng Castillo đã không mấy tin vào câu chuyện của cô. Và đáng ngạc nhiên là suy nghĩ đầu tiên của Richard là bảo vệ cô - dù với viên đá chết tiệt trong túi của cô. Khốn kiếp. Anh muốn đấm vào thứ gì đó, nhưng thay vào đó, anh chỉ kéo chiếc túi và chiếc va ly cứng ra khỏi cốp xe. “Ngài không phiền đợi vài phút để chúng tôi thay quần áo chứ?”



Viên thám tử nhún vai. “Chắc chắn rồi. Cần tôi giúp mang mấy thứ kia không?”



“Không, chúng tôi tự lo được,” Samantha đã khôi phục khả năng ngôn ngữ, giờ nghe có vẻ bình tĩnh và thờ ơ như mọi khi. Bình tĩnh như một tên trộm và một kẻ nói dối chuyên nghiệp vậy. “Tôi chỉ đang chuyển vài thứ... đồ cá nhân vào thôi.” Cô tiếp tục



“Đúng rồi. Tôi đã đọc báo sáng nay đưa tin hai người đang hẹn hò.” Castillo lui lại một bước khi Richard quăng túi qua vai. “Ngài nên nói với tôi điều đó từ hôm qua. Và nếu cô không phiền câu hỏi của tôi, cô Jellicoe,” viên thám tử tiếp tục, đi theo sau họ. “Cô chuyển đồ từ đâu tới? Ý tôi là, tôi tra thông tin về cô trên máy, nhưng không có nơi ở. Thậm chí không có cả đăng ký xe.”



Tuyệt. Có thể xe của cô cũng là đồ ăn trộm. Richard không chắc anh tức giận với cô hay với chính mình hơn vì đã bị lừa. Và giờ anh đang che giấu một bằng chứng - và có vẻ như cả một tên tội phạm - tất cả vì anh không thể thoát khỏi sự ám ảnh với một người phụ nữ đã tự thừa nhận là cô ta luôn nói dối.



“Tôi đang ở với một người bạn,” cô trả lời, hơi nhăn mặt. “Không có ý gì đâu, nhưng với danh tiếng của cha tôi, tôi thường bị cảnh sát làm phiền khi định cư ở đâu đó. Thế nên tốt hơn là không. Định cư ý.”



“Ai đó - hoặc là cô - nên viết sách về cha mình.”



Samantha hừ mũi. “Không ai tin đâu. Hơn nữa ông ấy luôn bảo đảm là tôi đứng ngoài lề.”



Viên thám tử mỉm cười đáp lại. “Dù vậy tôi cá là cô cũng biết vài chuyện.”



“Mua cho tôi chai bia, và tôi sẽ nói cho ông những gì tôi biết.”



“Thỏa thuận luôn.”



Cô thực sự quyến rũ được bất cứ ai trong tầm nhìn. “Tôi sẽ bảo Hans chuẩn bị cho ngài một chút cà phê, ngài thám tử.” Richard xen vào. “Ngài đợi chúng tôi 15 phút nhé.”



“20 đi.” Castillo đồng ý, đi theo vào bếp, nơi Richard bảo người làm cà phê và bữa sáng.



Ngay khi cửa đóng lại sau họ, Richard quay lại Samantha. “Cái quái gì đang-”



Cô bước lên và hôn anh. Đó không phải vì đam mê; đôi môi cô chặt lại và hơi run, nhưng nó làm anh im lặng. “Không phải ở đây,” cô thì thầm. “Bảo vệ.”



Cứt thật. “Phòng anh.” Anh cắt ngang, nâng túi xách lên và sải bước. Anh biết cô sẽ đi theo, anh đang giữ viên đá chết tiệt đó mà.



Richard sầm cửa lại ngay khi cô vừa vào. “Sao em nói dối anh?” anh gầm lên, ném túi xách lên tràng kỉ.



Samantha chùn lại vì sự cay độc trong giọng của anh. “Em không nói dối.”



“Chết tiệt. Anh nên giao em cho Castillo ngay lập tức.” Anh vò tay lên đầu, trông như anh muốn làm điều gì bạo lực hơn là chỉ hét lên. Người đàn ông này, người có đôi mắt lạnh lùng, cứng rắn là người sở hữu một phần thế giới - và rõ ràng Sam vừa chạm vào nọc của anh. Một tên người Anh giận dữ cao hơn 6 feet trừng mắt nhìn cô khi anh đi đi lại lại như một con sói tìm điểm yếu để xông lên.



Đã tới lúc nhắc anh là cô cũng có nanh. “Em không biết chuyện gì đang xảy ra.” Cô táp lại, không chịu nhường bước. “Em không đặt thứ chết tiệt đó ở đó.”



“Anh không phải là đồ ngu, Samantha.” Anh gầm gừ



“Em không nói dối. Ai đó-”



“Cái gì? Ai đó đặt nó ở đấy à? Dù em đang chơi trò quỉ quái gì, kết thúc nó đi. Ngay bây giờ.”



“Sao anh không hỏi Donner xem? Hắn ta sống trong túi anh đấy. Em không nghĩ là có ai dễ tiếp cận với anh và ngôi nh-”



“Đừng chuyển chủ đề! chết tiệt! Đây là túi của em!”



“Em không làm vậy, Rick,” cô thì thầm, không thể giữ giọng mình bình ổn. Cả cuộc đời mình cô đã ở sườn của cơn lốc. Khi cha cô bị bắt, cô thấy nó như hút cô vào, cố kéo cô xuống địa ngục, nhưng cô đã đứng vững. Giờ đây, lần đầu tiên, cô đang trượt ngã. Cô không thể nghĩ được hành động nào, lời nói dối nào, thậm chí không lời nới thật nào có thể kéo cô lên. “Em không làm. Và đó là sự thật.”


“Vậy đổ tội cho em không phải vì tiện tay. Oop, anh quên không quay lại. Điều này làm chúng ta phải nghi vấn lại lý do của quả bom”



“Ư. Còn vấn đề này thì sao?”cô đáp, xếp lại những bức ảnh. “Sao phải làm một viên đá giả chất lượng cao nếu đằng nào anh cũng thổi tung nó?”



“Em sẽ không làm vậy,” anh chậm rãi nói. “Anh sẽ nhận được bồi thường như nhau dù đồ vật bị trộm, hoặc mất, hoặc phá hủy.”



Rick đứng lên. Cô nghĩ anh định đi lại, như cô vẫn hay làm khi cô muốn giải mã điều gì cực kì phức tạp, nhưng thay vào đó anh tới bên điện thoại và ấn số. Cô ngồi yên, tin là anh không làm gì nguy hiểm cho họ - hoặc cho sự tự do của cô.



“Kate? Chào, Rick đây. Tom có nhà không?”



Sam đảo mắt. Thậm chí nếu như cô không hơi nghi ngờ hắn ta, cô phải thừa nhận mình thích chọc tức Donner. Ngoài việc nó rất vui, nó có thể làm hắn tức giận tới mức phạm phải lỗi lầm gì đó.



“Tom. Tên chết tiệt nào lo phần tiền chi trả của tớ. Không, không phải phần cá nhân. Chi trả cho nhà tớ ấy. Tớ cần biết ai đã ở đây trong vòng... 3 tuần qua đi”



Ngồi thẳng lên, Samantha nhét lại ảnh vào túi tài liệu. “Anh có thể nên kiểm tra các dịch vụ thuê ngoài mà cho cùng một người tới đây thường xuyên nữa.”



“Đúng rồi. Tom, không, cậu không cần mang tới. Fax cho tớ được rồi. Nhưng tớ cần ngay hôm nay, nên cậu sẽ phải tới văn phòng. Và tớ cũng muốn danh sách những người của dịch vụ thuê ngoài mà thường xuyên được cử tới đây nữa.” Anh dừng lại, lắng nghe, tư thế chuyển từ cảnh giác sang hung hãn. “Không phải việc chết tiệt của cậu.”



“Hắn đang nói về em phải không?”



“Suỵt,” anh quay lưng lại cô, sải bước ra cửa hiên, vẫn cầm điện thoại trên tay. “Được, được, ừ - có vài thứ mới xuất hiện. 10h sáng mai cậu tới đây cùng một luật sư biện hộ nhé - Macon cũng được - ai đó coi trọng đặc quyền khách hàng - luật sư ấy.”



Anh tắt máy, quay lại tràng kỉ. “Đừng tranh luận,” anh nói trước khi cô có thể mở miệng. “Anh muốn chuẩn bị cho mọi sự kiện. Nếu Castillo hay ai đó tóm được thứ này” - anh chỉ vào viên đá - “em sẽ gặp rắc rối lớn đấy. Giả hay không thì anh cũng không muốn em bị bắt gặp với nó.”



“Đó có thể là suy nghĩ của kẻ đã ném nó cho em. Anh có muốn em giấu nó đâu đó không?”



“Để anh lo.”



“Rick, hoàn toàn tôn trọng anh, anh là một người thông minh, nhưng anh không có những tài năng của em đâu. Em biết cách giấu một đồ vật. Em ngập trong phân sâu hơn anh, và em không mong anh vào tù vì em đã nhờ anh giúp”



“Hơi muộn rồi, em yêu,” anh nói, vén tóc cô ra sau vai. “Như bọn anh vẫn nói ở Anh, đã vào một xu thì vào luôn cả bảng.”



Chúa ơi, chỉ cái chạm tay của anh lên tóc làm cô run lên. Trong cơn bốc đồng, cô dựa vào và hôn anh. Rick vòng tay quanh vai cô, kéo cô gần hơn và làm vòng ôm của môi anh sâu hơn. Như trước kia, khi anh bắt đầu chạm vào cô như vậy, não của cô ngừng hoạt động. Nó quá hấp dẫn, chỉ cần chìm vào anh, chỉ cần để mọi việc trôi đi. Mọi thứ trừ khoái lạc và sức nóng và Richard Addison. Cách này có thể hữu ích một thời gian, cho tới khi kẻ nào đó quyết định nhét khẩu súng đã giết Etienne vào ví của cô hay gì đó.



Cô kéo ra, nhưng anh đuổi theo cô, hạ cô nằm xuống, đầu gối lên túi xách. Một bàn tay ấm áp trườn lên dưới áo sơ mi, ôm lấy ngực cô.



“Rick, dừng lại,” cô phản đối trong một lời rên rỉ khoan khoái nghẹn lại.



“Anh muốn em,” anh thì thầm, cúi mặt xuống cổ cô.



“Chúa ơi.” Rùng mình, cô đẩy anh ra. “Chúng ta làm tình cả đêm. Đừng làm em mất tập trung nữa.” cô càu nhàu, kéo ra khỏi vòng tay anh.



“Anh nghĩ đó là một lời khen ngợi.”



“Em muốn xem video tối qua và sáng nay, Rick”



“Để sau đi.”



“Bất kể đó là ai, hắn đã đi trước chúng ta một bước rồi,” cô nói, chặn tay lên chiếc miệng gợi cảm của anh khi anh định tranh luận với cô. “Em muốn ít nhất cũng san bằng khoảng cách. Dẫn trước thì tuyệt, anh không nghĩ vậy à?”



Với một câu nguyền rủa, anh thở ra và ngồi dậy. “Được rồi. Chúng ta sẽ đi xem cuộn video.” Anh nhìn viên đá. “Và em gợi ý chúng ta nên để cái này ở đâu? Dưới gậm giường à?”



“Em không nghĩ vậy.”



Sau khi bọc nó lại trong tấm vải, cô đổ hết đồ trong ba lô ra, bọc thêm một chiếc áo quanh viên đá, và nhét nó vào. “Đó. Nó tạm ổn cho tới khi chúng ta đưa nó khỏi phòng anh tới nơi an toàn hơn.”



Dù vậy Rick đang đẩy đẩy những thứ đồ rơi ra từ ba lô của cô. Anh cúi xuống và nhặt lên một bảng mạch máy tính. “Và đây là?”



“Một phần của máy tính nhà em. Em nghe tiếng cảnh sát tới và em không muốn họ truy cập hệ thống.”



Anh nhìn cô, biểu cảm vừa gợi tình vừa lo lắng. “Chúng ta sẽ nghiêm túc xem xét tìm cho em một công việc khác khi chuyện này qua đi,” anh thì thầm.



Trong lúc này, đó gần như là một ý kiến hay.



[15] “Danger, Will Robinson, danger” (nguy hiểm, Will Robinson, nguy hiểm) là một lời thoại nổi tiếng trong series phim Mĩ năm 1960 “Lost in Space”. Trong phim, một robot bảo vệ luôn nói như vậy cảnh báo cậu bé Will Robinson khi cậu làm gì nguy hiểm. Trong cuộc sống thường ngày, câu nói này thường được nói khi ai đó sắp gặp sai lầm hoặc không để ý điều gì. (wiki ^ ^)