Đùa Giỡn Với Nguy Hiểm (Flirting With Danger)

Chương 13 :

Ngày đăng: 19:40 19/04/20


Rating H



Thứ 7, 9:21 p.m



Miệng khóa vào nhau trong một cái ôm, Rick nhượng bộ khi Sam kéo anh lên bậc thềm trước cửa. Khi cô thò tay vào túi quần anh tìm chìa khóa, ngón tay cô lướt qua con gà trống đang căng lên trong quần bò anh làm anh nảy lên. Chúa ơi. Với một nụ cười, cô kéo mặt anh xuống, hôn anh nóng bỏng với miệng mở ra trong khi vẫn cố nhét chìa vào ổ khóa và vặn tay nắm cửa.



Họ loạng choạng đi vào sảnh chính. Rick đóng cửa và đè Samantha vào cánh cửa gỗ sồi Anh quốc rất nặng, ôm lấy mặt cô khi anh hôn cô. Lưỡi họ trêu đùa và gặp nhau trong một luồng hơi nóng xoáy lên và dục vọng - nhu cầu - từ cả hai phía làm anh gần như quay cuồng. Chúa ơi, khi cô đưa ra quyết định, cô không hề chần chừ.



Anh muốn cô ở ngay đó, trên sàn nhà cẩm thạch, trên chiếc tràng kỉ trong phòng khách gần nhất, trên cầu thang. Chỉ suy nghĩ là lúc nào cũng có vài tên bảo vệ đang tuần tra quanh nhà ngăn được anh lăn ra sàn với cô. Khi anh lướt bàn tay dọc sống lưng cô, kéo cô áp vào hông anh, anh lờ mờ nhớ lại mình đã không có cảm giác này trong một thời gian dài. Làm tình khá là vui; nhưng nó không phải là một nhu cầu sở hữu luôn ám ảnh. Cho tới đêm nay. Cho tới Samantha Jellicoe.



“Rick,” cô rên lên, kéo chiếc sơ mi để mở khỏi cánh tay anh, ném nó lên chiếc lọ đời Minh giả, và kéo chiếc T-shirt ra khỏi quần anh.



“Lên lầu,” anh nói, huy động toàn bộ ý chí của mình để đẩy cô ra lần nữa. Trước khi cô kịp tranh cãi, anh nắm tay cô và kéo cô về phía cầu thang.



Nếu cô nói không, anh không chắc mình có thể làm gì nữa. Anh đã cương cứng và đau vì cô từ sáng nay khi họ lên xe. Việc tách biệt người phụ nữ này với công việc của cô làm anh phát điên. Thật là vô lý khi cùng lúc anh có thể muốn cô mà vẫn không ủng hộ những gì cô làm. Đó là lý do anh vẫn cố tìm cách biện hộ cho cô. Cô thích làm việc trong bảo tàng, và cô không ăn trộm từ đó. Không có lý do gì cô không thể từ bỏ phần nào đó của cuộc sống và tiếp tục với một phần khác khi mà cô rõ ràng là rất thích nó.



Trên đầu cầu thang, nhu cầu được nếm cô ngập tràn trong anh. Dừng lại ở đó, anh kéo cô áp vào mình, thưởng thức miệng của cô, làn da ấm áp mềm mại của cổ họng cô. Đè cô vào tường bằng sức nặng của mình, anh đưa tay vào giữa họ và kéo khóa quần jeans của cô, luồn tay vào dưới quần lót để ôm lấy cô. Cô đã ẩm ướt vì anh.



“Đồ nghịch ngợm,” Samantha thở ra.



Cô rên lên, ấn vào anh mạnh hơn nữa khi anh luồn một ngón tay vào trong cô. Mọi thứ cô từng học trong đời, từ kinh nghiệm của bản thân và từ nghe những câu chuyện của những người trong nghề, nói với cô rằng điều cô đang làm là một ý tưởng rất tồi. Khách hàng hay nạn nhân - bạn không thể tin được họ. Dù vậy, không gì cô từng làm kể từ vụ nổ là hợp lý cả.



Một bóng đen di chuyển cuối hành lang, và cô trở nên căng thẳng. Một chút vui vẻ cũng tốt, nhưng không phải khi có người chứng kiến. “Rick,” cô càu nhàu gấp gáp, tách miệng mình khỏi miệng anh và đẩy anh ra, “dừng lại,”



Anh có vẻ cảm giác được là cô nghiêm túc, vì anh rút tay khỏi quần cô, quay người lại khi một người bảo vệ đi ra từ hành lang liền đó và tiến về phía họ. Từ biểu cảm nghiêm túc một cách cẩn thận trên mặt anh ta, người bảo vệ này đã nhìn thấy chính xác tay của ông chủ mình vừa ở đâu, nhưng với một cái gật nhẹ, anh ta tiếp tục đi về phía sườn Tây của khu nhà.



“Cứt thật,” Addison nói, hơi thở của anh hổn hển. “Đi nào.”



“Đây không phải là ý kiến hay,” cô phản đối với hơi thở cuối cùng của sự tỉnh táo. Cô không thuộc về giường của anh, dù cô có thích sự có mặt và sự chú ý - và đôi tay nghịch ngợm của anh tới mức nào đi nữa. Anh làm cô mất tập trung. Cô không thể mềm yếu được; cuộc sống của cô, và có thể là cả của anh, phụ thuộc vào đó.



“Đây là một ý kiến rất tuyệt” anh đáp lại, hôn cô lần nữa, nóng bỏng và thô bạo. “Anh muốn ở trong em, Samantha.”



“Đây là một thỏa thuận làm ăn,” cô phản đối, dù cô đã cho phép anh kéo về phía trước lần nữa, về cánh tây của ngôi nhà, nơi cô chưa từng tới.



“Không, không phải,” Anh đáp lại, nhìn sâu vào cô. “Sợ à?” anh hỏi, giọng điệu thách thức cô thừa nhận.



Cô áp miệng vào miệng anh lần nữa. “Không bao giờ.”


Anh cũng muốn đi tắm, và đi cùng cô có vẻ là một ý tưởng hay. Với một tiếng rên, anh đứng lên. Trong 33 năm cuộc đời mình, anh không có nhiều đêm như vậy. Chết tiệt, ngay lúc này anh thậm chí không thể nghĩ được đêm nào. Mỉm cười, anh bước qua đống quần áo lộn xộn tối qua trong phòng khách. Cô đi ra từ phòng tắm ngay khi anh vừa tới.



“Em định đi xuống xe,” cô nói, thắt lại chiếc áo tắm lụa.



Richard vòng tay qua cửa, kéo ra một chiếc áo nữa và mặc vào. “Anh đi cùng em.”



“Em không chạy trốn đâu,” cô nói, làm dịu đi lời than phiền bằng cách kéo chiếc áo choàng màu xanh của anh lại và thắt dây quanh bụng cho anh.



Anh đợi cô thêm vào một tiếng “chưa định” nhưng thậm chí dù cô không nói ra, dường như câu nói vẫn lơ lửng giữa họ. Ép mình cười, Richard kéo cô áp sát vào và hôn cô. “Và anh muốn bảo đảm là mình sẽ có bữa sáng.”



“Tốt thôi.”



Đưa tay vuốt lại tóc để không dọa những người làm, anh theo cô xuống tầng dưới. Cô hướng về phía cửa chính, và anh vòng tay quanh eo cô. “Xe ở trong gara.” Anh nói, đưa cô về phía sau ngôi nhà.



Như anh đã lường trước, cô chỉ chịu đựng vòng tay anh vài phút, rồi thoát ra. Anh không nghĩ sự âu yếm công khai là thứ làm phiền cô, mà vì trừ tối qua ra, cô dường như cần có không gian quanh mình, cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Chà, anh sẽ phải cố gắng hơn để giúp cô nhận ra rằng nắm tay không đồng nghĩa với việc cô rất yếu đuối, hay đã bị bắt. Không phải là đối với anh. Còn sáng nay, theo sau cô và nhìn vòng 3 của cô đung đưa dưới lớp áo lụa là đủ rồi.



Anh không nghi ngờ cô biết gara ở đâu, cô đã từng nói về việc nghiên cứu bản đồ ngôi nhà. Phản ứng của cô khi họ bước qua cửa sườn phòng bếp cũng không làm anh ngạc nhiên.



“Cứt thật!” cô kêu lên, âm thanh vang vọng dưới mái nhà cao. “Đây không phải là gara, đây là... sân vận động.”



“Anh thích xe,” anh giải thích, nắm tay và dẫn cô vòng qua đàn xe cả cổ và mới tới bên chiếc SLK màu vàng. “Em đã bao giờ làm tình ở ghế sau một chiếc Rolls Royce chưa?” anh luồn tay vào túi áo choàng của cô, xoa nhẹ lên đùi cô qua lớp vải mỏng.



Cô nhếch mép nhìn anh. “Không, theo em nhớ thì chưa.”



“Chúng ta sẽ phải thay đổi điều đó thôi. Thế một chiếc Bentley thì sao?”



“Thôi đi. Anh giết em mất.”



Anh cũng không thèm để ý là có thể trông mình rất kiêu căng, tự mãn khi anh mở cốp chiếc SLK. “Có lẽ chúng ta nên mang tất cả lên lầu,” anh nói, kéo ra một chiếc túi của cô.



Cô kéo chiếc ba lô ra. “Anh không ngại chứa mấy thứ này trong nhà à?”



“Anh chứa em trong nhà mà,” anh đáp lại, rồi ngừng giữa câu nói khi anh nhìn xuống.



Mu bàn tay anh chạm vào thứ gì rất cứng và phẳng nằm trong túi xách, lộ một nửa ra ngoài. Nhíu mày, anh kéo mở chiếc túi để lôi ra một gói hàng bọc vải và rồi nhét ngay lại vào trong.



“Này, đó là tài sản riêng...” cô nói nhỏ dần khi biểu cảm dễ chịu trên mặt anh sầm lại. Cổ họng cô nghẹn lại, Sam nhìn theo ánh mắt anh. “Ôi, chúa ơi.”