Đùa Giỡn Với Nguy Hiểm (Flirting With Danger)
Chương 12 :
Ngày đăng: 19:40 19/04/20
Thứ 7, 6:15 p.m
Kiên nhẫn là một đức tính tốt, nhưng đó không phải là thứ mà Richard có kinh nghiệm hay hứng thú với. Anh muốn câu trả lời. Samantha đã từ bỏ chiếc đài trên xe, và chiếc loa phát ra tiếng nhạc Haydn du dương khi họ tiến về phía Bắc. Cô không phản đối khi anh kéo nắp xe lên, Richard nghĩ vì trạng thái bị phân tâm của cô hơn là vì cô đã chán ngắm cảnh.
Ngón tay cô gõ gõ lên tay nắm cửa. “Nếu em nói cho anh mọi thứ em nghĩ anh cần biết,” giọng cô vang lên trong không gian khá tĩnh lặng, “thì không chỉ sự tự do và an toàn của em là nằm trong tay anh, Rick.”
Rick. Cô đã cho anh qua, một chút. “Em ở đây để giúp anh giải quyết việc này.”
“Chà, thực sự thì em ở đây để anh giúp em - nhưng em đang cố gắng hoàn thành phần của mình trong thỏa thuận.”
“Vậy em muốn gì? Anh phải hứa là không tiết lộ bất cứ thứ gì em nói à? Anh không thể, Samantha. Đầu tiên, anh không thích ý tưởng là mọi thứ anh đã giành được và sưu tầm được là để cho ăn trộm. Thứ ha-”
“Không,” cô cắt ngang, ngồi thẳng lên. “Em không ở đây với anh vì một vụ trộm. Em ở đây vì một quả bom.” Môi cô giật giật khi cô cân nhắc những lời tiếp theo. “Em sẽ thỏa thuận với anh. Anh có thể dùng bất cứ thông tin nào anh muốn về Etienne DeVore. Những thứ khác em nói cho anh, hoặc anh tự tìm ra, hãy dùng để bảo vệ đồ của anh, nhưng không được nói với cảnh sát.”
“Không thỏa thuận gì hết.”
“Vậy dừng xe lại và để em đi.”
“Không.”
Cô nhấn nút mở cửa sổ. “Được thôi. Em sẽ nhảy.”
“Đừng cư xử buồn cười như thế.” Anh kéo cửa sổ lên và khóa nút điều khiển,
Trừng mắt nhìn anh, cô tháo dây an toàn và vòng tay ra sau mở cửa. “Em không thể nhượng bộ hơn nữa. Nếu anh không thích, chúng ta chia tay. Ngay bây giờ.”
Việc giết người để lấy một đồ vật gì đó làm cô khó chịu, anh gần như cảm nhận được điều đó ngay từ lần gặp đầu tiên. Anh cho là hiện giờ thế đã đủ đảm bảo rồi. Tất nhiên là việc anh muốn làm tình với cô cũng góp phần vào quyết định này nhiều như việc anh không tin những lời tán tỉnh của cô đơn thuần là vì lợi ích - giống như những lời trêu trọc của anh vậy.
“Thắt cái đai an toàn chết tiệt của em vào.”
“Đó có phải là một lời đồng ý không?”
“Ừ. Sau khi chúng ta bàn bạc thêm.”
Samantha gật đầu, cài khóa lại. “Việc này thật phức tạp.”
Cô chưa biết đâu. “Anh thích sự phức tạp. Nào, giờ thì chúng ta sẽ qua Rooney’s Pub ăn tối hay anh sẽ gọi cho Hans và bảo cậu ấy chuẩn bị thứ đồ Ý gì đó cho chúng ta?”
“Anh rất hay làm thế,” cô bình luận
“Làm gì?”
“Đưa ra những lựa chọn để mọi người cảm thấy họ được quyết định, nhưng tất cả vẫn trong tầm kiểm soát của anh.”
Richard mỉm cười. “Ai-len hay Ý nào?”
“Có phải quán Rooney nằm ngay cần đường dẫn vào cửa hàng kim cương của James ngay trên tiệm “Mông của Bond” không?”[14]
“Ouch, anh không phải James Bond và đừng đánh trống lảng nữa.”
“Vậy thì Ai-len đi.”
Và điều này cũng hợp lý. Một nơi công cộng, nơi mà những cuộc thảo luận cá nhân không thể quá riêng tư. Vậy thì tốt nhất nên bắt đầu trước khi họ tới đó. “Nói tới Ai-len thì, cho anh biết về tên O’Hannon người đã thuê Walter Barstone thuê em”
“Hắn là đồ cặn bã.”
“Em nói rồi. Gì nữa không? Và hãy thẳng thắn, nếu em có thể.”
Cô bắn cho anh một nụ cười tinh quái. “Thông minh đấy. Hắn ta ở London. Thực tế là không bao giờ rời đi vì hắn sợ máy bay, sợ nước, và sợ không gian chật hẹp.” Samantha xoay người, vòng một chân xuống để có thể đối mặt với anh. “Em không thích làm việc với hắn vì hắn luôn bóp chẹt hoặc cắt phần của người làm.”
“Như thế nào?”
“Hắn sẽ bảo anh là hắn có người mua thứ gì đó giá thấp hơn thị trường 50 hoặc 100 nghìn, nhưng công việc rất đơn giản, yadda yadda yadda. Và anh nhận việc, rồi mới biết là người mua sẵn sàng trả cao hơn thị trường 50 hoặc 100.”
“Và phần đó sẽ dành cho hắn, không phải chia phần trăm cho người kia.”
“Đúng.”
Giữ ánh nhìn trên đường cao tốc đang tối dần, Richard nắm chặt bánh lái. “Nếu hắn có một vụ cực kì tốt, nhưng có thể thu hút nhiều dư luận, hắn có cài người nhận tội thay không? Đặc biệt là một người hắn không làm việc chung nhiều, hoặc người luôn nói thẳng suy nghĩ của mình và bảo hắn là một tên cặn bã.”
Cảm thấy thoải mái hơn khi mà giờ đây đã được đoàn tụ cùng đồ nghề của mình, Sam ngả vào chiếc ghế da. “Nói.”
“Em có bao giờ ăn trộm từ viện bảo tàng em đang làm không?”
Quá đủ cho một cuộc nói chuyện phiếm. “Anh có li dị với vợ cũ không nếu anh không bắt gặp cô ta với ông tên-là-gì-nhỉ?”
“Peter Emerson Wallis,” anh nói giọng cứng hơn. “Ở Anh bọn anh gọi đây là ăn miếng trả miếng. Chúng ta đang chơi trò này à?”
“Ừ,” cô quyết định, đoán được anh không thích nói về vợ cũ của mình. “Anh trả lời câu hỏi của em, và em trả lời câu của anh.”
“Thỏa thuận. Và câu trả lời là có, có thể.”
Hơi ngoài mong đợi. “Tại sao?”
“Trả lời câu của anh đã, em yêu.”
Cô hít vào một hơi. Vấn đề anh cần biết bao nhiêu và cô muốn nói cho anh bao nhiêu ngày càng trở nên phức tạp. “Không, em không ăn trộm từ bảo tàng em làm việc. Tới lượt anh.”
Anh nhún vai. “Anh nghĩ chắc sẽ phải mất hơn 3 năm một chút, nhưng... cô ta không thích cách sống của anh.”
“Vì phụ nữ quăng người vào anh và thầm cởi đồ anh mỗi khi anh bước ra khỏi cửa à?”
“Cái đó, và việc anh luôn chúi đầu vào công việc nữa.” Anh rẽ ra cao tốc chính. “Lượt của em rồi. Sao em không ăn trộm từ bảo tàng của em?”
“Em không ăn trộm từ bất cứ bảo tàng nào.” Cô nhíu mày trong bóng tối, nhìn hình ảnh mờ mờ của mình trên cửa sổ. “Điều đó thật ngu ngốc. Những thứ ở đó ở... đúng vị trí của chúng. Không một ai giữ lịch sử riêng cho mình cả.”
“Không ngu ngốc chút nào. Điều này thật thú vị.”
Cha cô đã nghĩ điều đó ngu ngốc. Dù vậy, sự cố chấp đánh vào bảo tàng và gallery của ông đã làm ông bị bắt, và kết án. Trêu tức một nhà sưu tập hoàn toàn khác với trêu tức cả một đất nước khi anh cuỗm đi một bảo vật quốc gia.
Cô lắc đầu rời khỏi hồi ức. “Anh có phải là bạn của Peter Wallis không? Ý em là trước đó.”
“Có, bọn anh học Cambridge cùng nhau. Thậm chí ở cùng phòng một năm.”
“Bạn tốt đấy.”
“Một thời gian. Dù vậy hắn ta rất hay cạnh tranh, và anh thấy mệt mỏi. Xe cộ, các vụ làm ăn, phụ nữ.”
“Vậy là hắn thắng rồi.”
Addison liếc nhìn cô. “Ý em là vì hắn lấy được Patricia từ anh? Anh đoán vậy. Hắn... biến anh thành thằng ngốc khi luôn nói về tình bạn. Và thực ra điều đó làm anh tức giận hơn là việc hắn lấy trộm vợ anh.”
“Anh không thường bị chơi đểu.”
“Không,”
“Dù vậy, nếu anh giận dữ, sao anh để họ giữ ngôi nhà của anh ở London?”
“Em biết nhiều về anh đấy chứ.”
Cô thưởng cho anh một nụ cười ngắn. “Anh có đầy trên Internet.”
“Tuyệt. Anh để cho họ ngôi nhà ở London vì nó giải quyết vụ ly hôn nhanh hơn, và bởi vì nó có vẻ... công bằng, không phải là anh thích làm thế lắm. Anh biết cô ta không hạnh phúc trong cuộc hôn nhân đó, và anh không làm gì để thay đổi tình huống.” Anh nhún vai. “Có thể làm như vậy anh sẽ có được câu nói cuối cùng.”
Ngay khi Samantha đang tự chúc mừng vì moi được nhiều đáp án từ anh mà chỉ phải trả lời một câu, anh giảm tốc độ và rẽ vào lối vào nhà giữa hai cảnh sát đang chán nản. Lần này họ không thèm liếc nhìn anh khi mở cửa.
“Họ đang tự mãn rồi,” cô bình luận, vươn người ra khi họ băng qua những tán lá cọ và dừng lại trước nhà. “Hệ thống an ninh tồi tàn của anh đã giảm độ hiệu quả đi một nửa.”
Họ trèo ra khỏi xe, và Rick nắm tay cô khi họ đi tới cửa trước. “Em nợ anh một câu trả lời,” anh thì thầm, xoay người cô đối diện anh.
Cô nặn ra một cái nhếch môi, “Em nghĩ đã qua mặt được anh rồi chứ. Được thôi, câu hỏi là gì?”
Addison nhìn cô một lát. Đưa tay ra, anh vén một lọn tóc khỏi mặt cô, và cúi xuống hôn cô. Mềm mại và ấm áp và dây dưa, nó đưa một luồng khí nóng thẳng xuống ngón chân cô và mọi nơi trên đường nó đi. Lưỡi anh lướt dọc răng cô, và không nghĩ ngợi gì, cô mở miệng ra cho anh. Cô đã ẩm ướt. Ngay khi cô nghĩ cô sẽ tan chảy vào anh, anh lùi lại 1, 2 inch.
“Câu trả lời của em là gì, Samantha?” anh thì thầm trên miệng cô.
[14] James’Diamond là một hình ảnh nổi tiếng về một chàng trai hay chải chuốt. Nhưng cũng có nghĩa là cửa hàng kim cương của James. Ở đây Samantha chơi chữ, ghép tên hai tiệm lại tạo thành James Bond (điệp viên 007) vì cô hay nói Rick giống với James Bond.