Đùa Giỡn Với Nguy Hiểm (Flirting With Danger)
Chương 22 :
Ngày đăng: 19:40 19/04/20
Thứ 2, 8:03 a.m
Họ quyết định bắt đầu với bức Picasso, vừa vì nó tiện vừa vì Sam không thể ngừng nghĩ về nó từ khi cô thấy nó. Cô thậm chí không đặc biệt thích Picasso; dường như có thứ gì đó không đúng về một người luôn tháo rời phụ nữ ra như thế, dù ông ta có tuyên bố gì đi nữa. [24]
“Em không thể làm việc này trên tường được,” cô phàn nàn, đứng gần như chạm mũi vào bức tranh. “Chúng ta kéo nó xuống được không?”
“Để anh bảo Clark ngắt chuông báo động,” Rick nói, đứng thẳng lên từ phía lan can, nơi anh đang dựa vào ngay sau cô.
Anh đi xuống nửa cầu thang vào thư phòng, và cô nghe tiếng anh nói ngắn gọn vào điện thoại. “Được rồi,” anh nói, đi ra và giơ ngón tay cái ra hiệu cho cô.
“Thế này giống như là gian lận vậy,” cô càu nhàu, nhấc đáy của bức vẽ khỏi tường và tháo hai sợi dây gắn nó với hệ thống báo động. Cô làm tương tự với hai cái ở phía trên, rồi nhấc bức tranh ra.
“Quá dễ à?” Rick hỏi, nhấc nó khỏi tay cô. “Chúng ta sẽ vào thư viện, dù sao thì ở đó ánh sáng cũng tốt hơn.”
Rick đã quyết định là anh hoàn toàn đồng ý nghe theo đánh giá của cô về các tác phẩm nghệ thuật. Cô sẽ không thoải mái nếu phải thừa nhận là sự tin tưởng anh dành cho cô và khả năng của cô làm cô ngạc nhiên và hài lòng. Cùng lúc đó, nó cũng làm cô thấy lạ lẫm. Những gì anh yêu cầu cô làm là hoàn toàn hợp pháp và hoàn toàn thú vị.
Cô đã đánh cược kĩ năng của mình với công việc ở bảo tàng, nhưng đó chủ yếu chỉ để giết thời gian giữa những vụ trộm. Cho tới giờ, cô đơn giản chỉ nghĩ ăn trộm là tất cả những gì cô biết, và là thứ duy nhất cô thực sự thích. Cha cô đã dạy cô móc túi ở Rio khi cô 5 tuổi. Suốt ngày đêm cô vừa học vừa trưởng thành; bất cứ thứ gì cô vớ được về toán và lịch sử và ngôn ngữ vào ban ngày, và đột nhập vào ban đêm.
“Rick?” cô gọi, theo anh vào thư viện
“Ừ?”
“Anh có luôn luôn thích công việc này không?”
Anh nhìn cô khi đặt bức tranh xuống bàn làm việc. “Kiểm tra xem bức Picasso 4.5 triệu đô của anh có phải là giả không à? Không.”
“Không, ý em là công việc của anh ấy. Mua công ti và tài sản và bán lại.”
“Không thực sự. Anh học kinh tế ở Đại học,” anh nói, ngồi xuống đối diện cô. “Mọi thứ dường như cứ... tự đến. May mắn là anh cũng thích nó.”
“Nếu anh không thích thì anh đã không làm tốt như vậy rồi.” Sam bật đèn bàn lên và hướng vào bức tranh.
“Một lời khen - mà anh sẽ không đáp lại cho em,” anh nói với nụ cười nhẹ, nhìn vào mắt cô, “anh sẽ chỉ nói là em là một người phụ nữ tuyệt vời.”
“Cảm ơn.” Họ mở tệp tài liệu có ảnh của bức tranh này, nhưng Samantha không nghĩ cô sẽ cần nó.”Nó quá gọn gàng,” cô nói sau một lát, cúi xuống chống cằm lên bàn để có thể nhìn ngang bề mặt sơn. “Không có màu nào chồng lên màu nào.”
“Như thể người vẽ biết mình sẽ vẽ gì trước khi bắt đầu vậy,” Rick bổ sung, lôi ra một bức ảnh và nhìn thật kĩ trước khi quay lại nhìn bức vẽ.
“Vậy sẽ nhanh hơn; anh không cần phải đợi một lớp màu khô trước khi vẽ lớp màu tiếp theo. Người ta không nhận ra là đôi lúc các họa sĩ cũng thay đổi ý định khi đang sáng tác.” Cô đứng thẳng lên, liếc nhìn anh. “Khung tranh vẫn là cái anh mua chứ?”
“Anh chắc chắn về cái đó,” anh nói, nhìn lại bức ảnh để so sánh.
“Lật nó lại một lát đi,” cô nói, “Nhưng đừng để mặt tranh chạm vào bàn, đề phòng chúng ta sai. Reinaldo hơi hào phóng với việc lau chùi đồ đạc đấy.”
Đúng như dự đoán, hai dấu vết nhỏ giống nhau xuất hiện ở hai góc trong phía trên của khung tranh. Nó như hét lên với cô rằng ai đó đã cẩn thận dùng dụng cụ gì đó để bẩy bức tranh gốc ra khỏi khung và thay thế bằng bức này. Cô chỉ dấu vết đó cho anh, và anh bắt đầu chửi thề.
Cẩn thận ngửa bức tranh lên lần nữa, cô lấy bức ảnh trong tay Rick để đảm bảo là mình đúng. Đây thực sự là một bức tranh giả mạo khá tốt - có thể cũng giá vài đô đấy, và đủ để lừa bất cứ người nào không có lý do gì để nghi ngờ nó không phải là đồ thật.
“Bán đồ giả thì khó hơn là thay thế một thứ đồ thật đã được sở hữu,” cô nói, nửa là với chính mình. “Khi anh đi mua, tự nhiên anh sẽ nghi ngờ, và với một bức vẽ giá trị như thế này, chắc chắn anh sẽ cho người kiểm định lại. Thỉnh thoảng đồ giả cũng qua được, đôi khi chúng còn đẹp hơn đồ thật. Nhưng sau khi một bức vẽ đã qua kiểm định và được trưng bày một thời gian, ai sẽ chú ý nếu một ngày nào đó trong nó hơi sáng hơn hay gọn gàng hơn hay lôi thôi hơn chứ?”
“Em đang cố làm anh vui à?” anh hỏi giọng trầm trầm, đôi mắt xám tràn đầy giận dữ.
“Em chỉ nói cách kinh doanh này thực sự thông minh thôi.”
“Đó không phải là kinh doanh,” anh gắt, “Đó là ăn trộm trắng trợn.”
Anh có quyền tức giận. Nếu mỗi tệp tài liệu trên bàn là một thứ đồ giả hiện giờ đang thế chỗ đồ thật, anh đã bị cuỗm hàng triệu. Với một người kiêu căng và tự trọng như anh, hẳn phải đau lắm đây.
“Anh vẫn nên nhờ chuyên gia xem lại,” cô lặng lẽ nói. “Từ đầu em đã nghĩ nó là đồ giả nên em luôn hướng về những dấu hiệu chứng minh điều đó.”
Richard bật dậy, làm cô giật mình. “Anh sẽ gọi Tom. Cậu ấy sẽ biết người nào đó chúng ta có thể nhờ.”
“Thực ra thì em đang nghĩ tới sếp của em ở bảo tàng, tiến sĩ Irving Troust. Ông ấy có hiểu biết và trực giác tốt với vấn đề kiểu này.”
“Anh đã gặp ông ta,” Rick nói, đi vòng vòng từ bức tường cửa sổ và quay lại. “Mà ông ấy nghĩ em ở đâu trong suốt tuần qua vậy?”
“Thăm họ hàng ở California.”
“Hm. Nếu ông ấy đọc báo thì sao?”
Cô bấm điều khiển, và ti vi lóe sáng. Ngồi xuống tràng kỉ cạnh cô, anh nắm tay cô, nâng nó lên để ngắm nhìn những ngón tay dài thanh tú với móng tay được cắt gọn gàng. Đối với Samantha, không móng dài, và không sơn; chúng sẽ vướng víu. “Em có bàn tay của một nghệ sĩ.”
“Mẹ em chơi piano,” cô nói, ngả người ra dựa vào vai anh. “bố nói vậy. Bà ấy ném chúng em ra đường khi em 4 tuổi.”
“Ném em ra đường?”
“Thực ra em nghĩ bà ném Martin ra, và không phản đối khi ông quyết định đưa em đi cùng.” Cô dừng lại khi Godzilla chạy tới cứu con mình. “Còn về việc gần gũi, ông dạy em mọi thứ em biết về ăn trộm, để em có thể giúp ông. Ông cũng thích ngón tay dài của em. Chúng rất tiện cho việc móc túi.” Cô vẫy vẫy ngón tay.
“Em hẳn phải suy sụp khi ông ấy bị bắt.”
Cô nhún vai. “Em không ngạc nhiên lắm. Khi ông già hơn, ông trở nên... bớt sáng suốt hơn. Em nghĩ kĩ năng của ông cũng kém đi một chút, vậy nên ông chữa cháy bằng cách chọn những thứ không bị gắn cố định.” Samantha nắm chặt tay anh, rồi thả lỏng. “Em chưa nói việc này với ai. Thậm chí cả Stoney.”
“Và anh sẽ không nói cho ai khác.”
“Em biết.” cô dựa sâu hơn vào tấm nệm tràng kỉ. “Năm cuối cùng mà ông làm việc, em và ông kiểu như... bọn em không thực sự hay làm việc cùng nhau. Bọn em đều qua Stoney vì đều tin bác ấy, nhưng em đã từ chối đi cùng với bố một lần. Và em nghĩ điều đó làm ông giận, như thể em nghĩ em giỏi hơn ông vậy. Và em nghĩ ông hơi ganh tị vì em có thể nhận những việc mà ông không thể làm nữa, và em sẽ không nhận những việc mà ông có thể làm.”
“Em chưa bao giờ đi tìm mẹ à?”
“Bà ấy để bọn em đi. Sao em lại muốn biết một người như vậy chứ?”
Sự chua cay? Nghe có vẻ vậy, dù đó có thể chỉ vì tính thực tế của Samantha. “Em nói là em mới 4 tuổi. Có thể cha em chưa nói hết mọi chuyện cho em.”
“Stoney cũng chưa từng nói gì khác.” Cô cuộn người vào anh, hôn lên cổ anh. “Và giờ tới lượt anh. Chi tiết không trong sạch nào mà em sẽ muốn biết nhỉ?”
Chúa ơi. Anh không bao giờ có thể cho cô biết anh thấy... thỏa mãn như thế nào khi cô chạm vào anh trước. Hay sự đụng chạm với cô làm anh thấy mơ màng như thế nào. “Anh sẽ không gợi ý cho em đâu,” anh lầm bầm. “Ồ, nhìn kìa. Godzilla dẫm lên ai đó.”
“Không đâu. Nó gần như không bao giờ dẫm lên ai.” Cô bật cười. “Em biết rồi. Anh đã làm điều gì phạm pháp chưa? Ý em là trước khi anh gặp em ấy.”
Anh hiểu lý do của câu hỏi này; cô muốn họ có vị thế thăng bằng hơn trong mối quan hệ này. Niềm tin. Cô đã cho anh thấy nó, giờ tới lượt anh. “Một lần. Anh đã ở phía bên kia của luật pháp vài lần, nhưng không có gì có thể được chứng minh cả.”
“Nói cho em đi.”
“Em có thể bắt anh vào tù rất lâu với cái này đây.” Anh càu nhàu.
“Vớ vẩn. Donner sẽ cứu anh thôi. Hơn nữa, đây cũng thế.”
Richard thở dài, vờ như phiền toái để che đi sự đắn đo. Phương châm của anh là: Không bao giờ để người khác thấy bạn không chắc chắn về điều gì, dù bạn cảm thấy thế nào đi nữa. Chưa bao giờ việc này khó như vậy cho tới khi gặp Sam. “Anh đã không... thẳng thắn với em lắm về việc anh đối xử với Peter và Patricia. Ngay sau khi anh thấy họ cùng nhau, trước khi ly hôn, anh quyết định muốn san bằng tỉ số. Peter và anh gần như trong cùng một ngành, và anh biết hắn đã mạo hiểm kha khá để mua lại một công ty máy tính ở New York,” anh chậm rãi nói.
“Ngay khi quay về Mĩ, anh lợi dụng quen biết với chủ tịch công ty kế toán lo phần sổ sách của công ty hắn. Trong suốt 5 tháng, anh vờ như bọn anh là bạn tốt nhất, mua cho ông ta bất cứ thứ gì anh nghĩ có thể làm ông ta tin anh, và rồi một tối, ông ta bí mật nói cho anh rằng ngài Peter Wallis, chủ của công ty chuẩn bị - “Mất miếng ăn” anh nhớ là ông ta nói vậy, vì số liệu họ sắp chuyển qua cho hắn khá là tệ.”
“Mua bán bên trong phải không? Anh mua lại công ty ngay dưới mũi hắn khi chứng khoán sụt giá.”
“Đúng. Và rồi anh xé nhỏ nó ra và bán ít một.”
“Có tuyệt lắm không?”
“Không hẳn. Peter mất cơm ăn, tất nhiên. Nhưng mặt xấu là 70 người hoàn toàn vô tội mất việc vì anh muốn cho hắn và Patricia biết rằng bất cứ thứ gì quan tòa quyết định chưa là đủ với anh.”
“Em suýt thấy thương hắn đấy. Anh có để cho hắn gì không?”
“Anh chắc là hắn vẫn sống được. Chúa biết là anh có thể lấy mọi thứ nếu anh muốn. Anh nghĩ trả lại hắn một lần là đủ để loại hắn ra khỏi cuộc sống của mình rồi.”
“Anh chỉ muốn bày tỏ quan điểm,” cô bình luận.
“Chính xác. Dù sao thì nếu anh để cho hắn thành một kẻ trắng tay thì anh sẽ phải trả thêm phí cấp dưỡng li dị nên sau cùng thì mọi thứ cũng tốt đẹp.”
Cô gật đầu, rồi đột ngột rời khỏi anh và ngồi dậy. “Được rồi, hết phim rồi. Giúp em sấy khô đồ nghề đi.”
“Nhưng mà ai thắng vậy?”
“Godzilla. Nó luôn luôn thắng.”
[24] Picasso là người tuyên bố rất trân trọng phụ nữ và có nhiều bức họa về phụ nữ nhưng theo trường phái gì gì đó mà ông này theo đuổi thì mấy bức tranh của ông thường vẽ những người phụ nữ với các bộ phận cơ thể sắp xếp rất lung tung
^ ^ (không biết giải thích thế nào nữa, nhà mình google image hộ tớ nhé.)
[25] “Cease and desist” (ngừng lại và không tái phạm) là một lệnh của tòa dành cho những cá nhân/tổ chức phạm tội.