Dục Uyển

Chương 19 : Tao muốn mày

Ngày đăng: 16:36 30/04/20


Nửa tháng không được ra khỏi phòng, đóng băng hết các thẻ vô thời hạn, thêm phạt quỳ hai tiếng trước từ đường, là hình phạt Lữ Trị giành cho cô.



Dục Uyển mỏi mắt nhìn lên đồng hồ, chờ đợi hai tiếng trôi qua, cuối cùng thời khắc đó cũng đến .



“Tích..! Tắc...! tích!”



Dục Uyển vừa muốn đứng dậy thì có một bóng đen phủ lấy mình. Cô ngẩn đầu lên, là hắn.



Chiếc đầm dạ hội chữ V khoét sâu tận cổ, làm cho nửa bộ ngực đều bị lộ hết ra ngoài, từ trên cao nhìn xuống hắn mơ hồ có thể nhìn thấy nụ hồng do cổ áo trệ xuống. Hắn hoài niệm về bộ ngực tròn trịa trắng nõn khi hai tay chạm vào, cảm nhận được hai vú mềm mại, lại đàn hồi.



“Háo sắc! anh đang nhìn đi đâu...không cho nhìn” Dục Uyên lấy tay chắn trước ngực, che đi cảnh xuân đẹp đẽ.



Hoắc Phi không chút che giấu ánh mắt dâm dục của mình, ngang nhiên nhìn thẳng vào ngực của Dục Uyển. Hắn nhếch mép, trong suy nghĩ hắn thì hành động của Dục Uyển chỉ là làm màu, dâm nữ giả làm thục nữ .



“mày ăn mặc khiêu khích như vậy, cũng chỉ muốn đàn ông nhìn vào...còn ra vẽ đoan trang, không thấy buồn cười sao”



“ha.a..a..!!! thật là buồn cười” Dục Uyển cười hùa theo Hoắc Phi, còn nhái lại lời nói của hắn.



Ngay từ đầu nhìn thấy nụ cười tự mãn vô lại của hắn, chỉ muốn đánh cho một trận. Nhưng Dục Uyển nhịn, cô xoay người đi để lại hắn một mình, Hoắc Phi ngơ ngác nhìn theo.Trước khi Dục Uyển đi quá xa, Hoắc Phi đã giựt mình đuổi theo.



“tao vẫn chưa nói xong, ai phép mày đi” 



Tên này thật phiền phức. Bụng cô đói, tay chân đều nhức mỏi. Cô chỉ muốn quay về căn phòng ấm cúng của mình, Dục Uyển khó chịu xoay người lại.



“xin hỏi còn chuyện gì mà anh chưa nói xong..”



“tao...tao...”



Hoắc Phi lúng túng khong nói được lời gì, chưa bao giờ hắn ngượng ngùng như lúc này.



Dục Uyển ngáp dài một hơi, rồi thở dài nhìn hắn.



“tôi về phòng đợi anh, khi nào nghĩ xong thì đến tìm tôi”



Dục Uyển xoay người bỏ đi, Hoắc Phi từ phía sau nhìn không chớp mắt như kẻ si tình.



Tấm lưng trần trắng nõn gợi cảm, với vòng eo nhỏ nhắn và cặp mông tròn trịa uyển chuyển đang hẹp mình trong chiếc đầm dạ hội phía trước, chưa bao giờ gợi lên ở hắn một chút ham muốn trong suốt mười hai năm qua.



Nhưng bây giờ hắn lại không thể rời mắt, cả người nóng hừng hực, chỉ muốn bổ nhào tới Dục Uyển, đè cô xuống và nghe tiếng rên rỉ của cô.




Hoắc Phi vừa dứt lời thì Dục Uyển liền xoay người đóng cửa lại, như chưa từng nghe thấy gì.



“rầm!!!”



Hắn chen tay vào cửa, giữ chặt không buông.



“mày như vậy là sao hả” Hoắc Phi lên tiếng, chưa bao giờ hắn bị khinh thường như vậy.



“anh bị hâm cũng muốn tôi hâm giống anh sao, đồ thần kinh, buông tay” Dục Uyển hất tay Hoắc Phi ra, .



“mày nghĩ mày là ai ..sau khi nghe tao nói muốn ngủ với mày thì mày lại lên mặt, tự cho mình cái quyền coi thường tao, mày chỉ là một con nhỏ dâm đãng..” Hoắc Phi tức giận đá văng cửa, nhào tới túm lấy tóc của Dục Uyển.



“Á...!!!”



Cô xoay người một vòng đã dể dàng thoát khỏi tay của Hoắc Phi. Còn đảo ngược tình thế, xoay người vặn ngược lại tay của Hoắc Phi sau đó đẩy ngã hắn xuống đất. Trước khi Hoắc Phi kịp đứng dậy thì Dục Uyển đã bước tới.



“Hoắc Phi chết tiệt! tôi cũng nói trước để sau này anh không phải thất vọng, là tôi không có chút xíu hứng thú nào với anh, như cái này thì có...” Dục Uyển giơ cao nắm đấm lên , rồi đấm thẳng xuống khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Phi.



“Bốp..bốp...!!!”



Một chân tiếp theo của Dục Uyển lại nhắm vào tiểu Phi tử của Hoắc Phi, hắn đau đến nước mắt chảy ra.



“con điên! sao mày dám...mày...”



Dục Uyển bước tới, một chân đạp lên bụng của Hoắc Phi không cho hắn ngồi dậy.



“Hoắc Phi! tôi cảnh cáo anh, nếu sau này anh còn dám bạo lực gia đình với tôi thì anh chết chắc”



Đánh đấm đã tay, cô lôi hắn ném ra khỏi phòng.



“rầm...m..!!!”



Nhìn cánh cửa đóng sập lại, hắn lại thê thảm nằm trước, Hoắc Phi giận đến bốc khói.



“ Hoắc Dục Uyển! mày giỏi lắm...hãy chờ đó “



----- hết