Dục Uyển

Chương 18 : Cô vui vẽ sao...nhưng tôi thì không, biến!

Ngày đăng: 16:36 30/04/20


Hoắc Nghị dìu Tiêu Tường đi được giữa đường, còn chưa tới phòng đã dừng lại, hai tay nhấc bổng bà lên.



Tiêu Tường vùng vẫy không để cho Hoắc Nghị ẩm, bọn họ đã bao nhiêu tuổi chứ, nếu ai nhìn thấy mặt mũi biết giấu đi đâu.



“lão gia! ông thả em xuống, em có thể tự mình đi, để người ta nhìn thấy xấu hổ chết được”



Hoắc Nghị dừng lại, mặt đen nhìn Tiêu Tường .



“em quên hết những gì tôi đã nói rồi sao”



Tiêu Tường biết Hoắc Nghị đang ám chỉ điều gì, nhưng bọn họ còn đang ở hành lang, dù xung quanh không có ai, vẫn không phải là ở trong phòng.



“Nghị!”



“Anh...hãy thả em xuống, em có thể tự mình đi” nói ra những lời xấu hổ này mặt của Tiêu Tường đã đỏ bừng.



Vẫn là câu nói cũ chỉ thay đổi cách xưng hô, lại làm cho Hoắc Nghị vui thích. Ông không thích ai gọi thẳng tên của mình, nhưng Tiêu Tường thì ngoại lệ, ông luôn muốn nghe tên mình được gọi ra từ miệng của bà.



“xem như là em hiểu chuyện”



Hoắc Nghị nhếch miệng cười, mặc dù đã ngoài bốn mươi, nhưng dáng dấp và khuôn mặt anh tuấn của ông vẫn rất cuốn hút, đặc biệt cái cốt khí lỗi lạc, kiểu bá chủ một phương dù không ra oai nhưng vẫn uy. Dù là thiếu nữ đôi mươi cũng phải điêu đứng trước nụ cười này.



“vừa rồi em làm tôi rất lo biết không” Ánh mắt trách cứ của Hoắc Nghị soi thẳng và vào tiểu công chúa đang nằm trong bụng của Tiêu Tường .



Biệt thự của họ chẳng khác nào cái hoàng cung, cao mấy tầng, có tới hơn trăm phòng, cho nên trong nhà cũng có hơn ấy cái thang máy. Mà phòng của Tiêu Tường lại nằm ở lầu bốn, bọn họ đang ở lầu hai.



Ngày thường thì không sao, từ khi Tiêu Tường mang thai đến tháng thứ sáu đã có tật xấu không thể ngửi được mùi của thang máy. Nên phải đi thang bộ, bác sĩ nói như vậy cũng tốt cho thai nhi, Tiêu Tường cũng xem đó như là tập thể dục, đi một tầng lại ngồi nghỉ mệt một tầng.



“nhưng..phòng của em cách đây rất xa” Tiêu Tường lên tiếng



Hoắc Nghị nhíu mày nhìn Tiêu Tường , phòng của ai thì ông không chắc, nhưng riêng phòng của Tiêu Tường dù nhắm mắt Hoắc Nghị cũng biết đường mà tới, chuyện nó xa hay gần thì liên quan gì đến việc ông muốn ẩm vợ mình về phòng.



“xa thì sao, không phải tôi chưa từng đến phòng em” Hoắc Nghị hơi nâng nhẹ bà lên, rồi đi tiếp.



“nhưng anh sẽ rất mệt”



“hay em chê tôi già , sức lực không đủ tốt.... không thể bồng nổi em về phòng” Hoắc Nghị mặt lạnh, giọng càng lạnh hơn.
“Áh...h...!! Hoắc tam thiếu, em..em...không chịu nổi nữa..áh...a..”



Dù không nhìn thấy nhưng nghe thấy âm thanh rên rĩ, và tiếng ra vào kịch liệt, cũng đủ để tưởng tượng ra cảnh bên trong, có bao nhiêu là điên cuồng.



Trên giường.



Tây phục của Hoắc Phi vẫn còn nguyên trạng, chưa từng được cởi ra, chỉ có khóa quần là kéo xuống, nam căn to lớn đang mạnh mẽ ra vào.



Người con gái bên dưới gần như trần truồng, chiếc váy được vén lên tận cổ, áo lót bị đẩy lên, hai bầu vú trắng nõn lộ thiên. Hai chân như gọng kiềm kẹp chặt lấy hông của Hoắc Phi. Nơi giao hợp thì dính chặt lấy nhau.



“Áh...h...!!! dừng lại đi, dừng lại...em..em không chịu nổi nữa rồi...Hoắc...tam thiếu....”



Từng giọt mồ hôi liên tục chảy xuống, hắn vừa động thân vừa nhìn lên đồng hồ. Cũng đã gần một tiếng,tại sao hắn không thể đạt được cực khoái như lúc làm cùng con nhỏ dâm đãng đó, dù hắn kịch liệt hơn khi nãy, vẫn không thể có lại cái cảm giác hưng phấn sung sướng.



Nếu là trước đây thì hắn sớm đã thỏa mãn, nhưng bây giờ làm thế nào cũng không khiến hắn thỏa mãn được, lại có cảm giác ăn mãi không no, chỉ đang cố nuốt vào một món ăn mà mình không thích. Chuyện này là sao chứ...



Hoắc Phi vừa rút nam căn ra khỏi người phụ nữ, thì đẩy ngã người ta xuống giường. Hắn đứng dậy kéo khóa quần lên.



Người phụ nữ nằm trên giường hục hẫng bò dậy rồi quấn chặt lấy hắn.



“Hoắc thiếu! chúng ta đang vui vẽ sao lại ngưng” Người phụ nữ còn chưa nói xong đã bị hất hất ra.



“cô vui vẽ sao...nhưng tôi thì không, biến!”



Nhìn ánh mắt giận dữ của hắn, người phụ nữ lập tức mặc quần áo vào, rồi chạy vội ra khỏi phòng.



“Rầm...m..!!!”



Hoắc Phi ngã phịch xuống giường.



“chuyện này là sao chứ...tại sao mình cứ nghĩ về con nó.. Chết tiệt!”



Hoắc Phi mặc tạm chiếc áo sơ mi vào rồi bước xuống lầu, lúc này thì khách khứa đã về hết. Lúc đi ngang qua từ đường thì nhìn thấy có người vẫn còn quỳ.



******* hết