Dục Uyển
Chương 48 : Những đề toán và chai rượu thuốc
Ngày đăng: 16:36 30/04/20
Lần này Lưu trợ lý hoàn toàn tự tin khi đứng trước Dục Uyển, mọi vấn đề khó giải đã được Hoắc Khiêm giải quyết. Thật sự mà nói, đại thiếu gia không phải là một người bình thường. Đề toán mà hắn thức suốt cả đêm không giải ra, nhưng cậu ấy vừa nhìn, đã có thể đặt bút viết ngay đáp án.
“Dục Uyển tiểu thư! bây giờ chúng ta có thể bắt đầu học được chưa”
“Chưa được”
“Tại sao” nụ cười của hắn lịm tắt
Không ngờ lại phát sinh chuyện hắn không bao giờ nghĩ ra.
“Tiểu thư! đây lại là cái gì...” Lưu Thanh ngơ ngác nhìn sấp giấy mà Dục Uyển vừa đặt vào tay hắn.
“thầy giỏi thì trò mới giỏi được, cho nên tôi hơi nghiêm khắc trong việc lựa chọn gia sư cho mình...mấy đề toán này anh không cần phải làm ngay lúc này, có thể mang về nhà giải cũng được”
“Rầm..m..!!!”
Cánh cửa đóng sập trước mắt hắn, Lưu trợ lý yếu đuối đang rưng rưng nước mắt. Thật là hiếp người quá đáng, thật ra ai mới là gia sư đây...
Lần này vẫn là không thể giải ra, sáng hôm sau đến công ty, hắn lại cầm sắp bài tập đi cầu cứu cao nhân...
“Cạch!!!” Lưu trợ lý đặt tách trà xuống bàn thở hồng học...
“thiếu gia! tôi cảm thấy có chút rối...không phải tôi đến làm gia sư cho Dục Uyển tiểu thư sao, vậy tại sao cô ấy lại cho tôi bài tập về nhà làm, trong khi việc đó đáng lý ra là của tôi...tôi mới là người cho cô ấy bài tập về nhà làm, cậu thấy tôi nói có đúng không”
“bộp..!!!”
Trong lúc Lưu trợ lý còn đang lẩm bẩm lầm bầm thì một sấp đáp án ném ngay lên bàn, trước mặt của hắn. Hoắc Khiêm đóng nắp viết lại. Thật sự trên đời này không có gì làm khó được đại thiếu gia sao, Lưu trợ lý lắc đầu thán phục. Ba mươi đề cũng chỉ khoảng một tiếng đã giải xong, thiếu gia đúng là thiên tài.
“thiếu gia! tôi thấy cậu và Dục Uyển tiểu thư đều là những người không bình thường...” nhìn thấy đôi mày kiếm hơi nhướng lên của Hoắc Khiêm, Lưu trợ lý vội sắp xếp lại lời nói.
“Không..ý tôi là hai người đều là những người rất thông minh, không phải người thông minh nên được người thông minh hơn dạy sao, hay cậu làm gia sư cho cô ta đi...tôi đở phải đi đi lại lại giữa hai người”
“bớt nói nhảm đi...chuyện tôi giao cho cậu làm đã làm tới đâu rồi”
“thiếu gia! cậu muốn tìm người chuyên nghiệp, người giỏi nhất thì cần phải có chút thời gian, gấp như vậy đi đâu mà tôi kiếm ra”
“không chỉ là người giỏi nhất, còn phải là người kín miệng... không thể có bất cứ sơ xuất nào..”
“cậu yên tâm, tôi biết mình nên làm gì...bây giờ, tôi phải đi làm công việc thiêng liêng cao cả của mình rồi... bye cậu..”
Lưu trợ lý lần thứ ba quay lại Hoắc gia.
“Rầm...m...!!!”
Chuyện cũ lại tái diễn, sau khi hắn đưa đáp án cho Dục Uyển, cô kiểm tra từ đầu đến cuối không sai một đáp án nào, cô mỉm cười tán thưởng rồi lại trả cho hắn một đống bài tập khác.”Rầm..m..!!!” Cánh cửa đóng sập lại.
Cái tình hình gì đây, thế giới loạn hết rồi sao. Hắn đến để làm gia sư, chứ đâu phải đến để lấy bài tập về nhà làm...A..A....thật không thể nào chịu nổi nữa.
Lần này Lưu trợ lý không thèm ngó mắt đến, cũng không lật ra xem. Hắn đem hết tất cả đặt lên bàn cho Hoắc Khiêm.
“thiếu gia! bài tập của cậu... “
Mà một mình cô lại không thể làm được, vì có những chỗ tay cô không thể với tới.
Sau khi giải quyết xong vấn đề đấu tranh tư tưởng, Dục Uyển đã đồng ý cho Hoắc Phi giúp cô thoa thuốc. Cô kéo hai dây áo xuống, đôi vai thon gọn nõn nà lại hằn sâu những dấu tay tím đỏ, làm đau lòng kẻ đang quỳ ở phía sau. Hoắc Phi đổ thuốc vào lòng bàn tay rồi thoa nóng lên vai của Dục Uyển.
“Tao có mạnh tay qúa không”
“Không có, rất dễ chịu”
Hoắc Phi tỉ mỉ xoa bóp, Dục Uyển thả lỏng hưởng thụ. Nhưng mà thoa được một lúc hắn lại nhìn thấy mĩ quan tuyệt đẹp ở phía trước, nên hơi xao nhãng việc công. Ở độ cao này cúi đầu xuống, hắn có thể nhìn xuyên thẳng vào chiếc áo ngủ hai dây của Dục Uyển, hai vú căng tròn trắng nõn của cô đang lắc lư theo đừng cái đẩy người của hắn, yết hầu bắt đầu trở nên khô khan.
Dục Uyển đang khép mờ mắt lại, tận hưởng cái cảm giác sung sướng do Hoắc Phi mang lại, đôi tay của hắn thật điêu luyện, vừa xoa vừa nắn, lực vừa phải không khiến cô có cảm giác đau đớn. Như một thợ mát xa chuyên nghiệp, đem đến cho cô cảm giác thật thoải mái.
“Tao thấy... ở phía dưới lưng mày cũng có mấy vết bầm, mày kéo áo thấp xuống một chút, để tao có thể giúp mày thoa thuốc..”
“Được” Dược Uyển đang nhắm mắt tận hưởng nên không hề biết, hai vú của cô đã hoàn toàn lộ hết ra ngoài, tư thế quỳ của Hoắc Phi cũng bắt đầu thay đổi, hắn từ từ nhóm người lên, với cái độ cao này thì hắn có thể nhìn thấy hết hai vú của cô.
Mặt dù đang thoa thuốc vào lưng của Dục Uyển, nhưng trong đầu hắn lại liên tưởng thành hai vú của Dục Uyển, vừa nào vừa nặn, miết lấy hai nhũ hoa. Cảm giác đó thật sự rất hưng phấn. Thoa gần hết cả chai thuốc thì cơ thể của hai người dần biến hóa, nàng thì cả người nóng rang, chàng thì nam căng đã cương cứng, đâm thẳng vào mông của Dục Uyển.
Dục Uyển bị vật thể lạ tấn công, mà bừng tĩnh cô mở mắt ra. Nhìn thấy hai vú của mình đều lộ hết ra ngoài, Dục Uyển lập tức kéo áo lên rồi chạy xuống giường.
“biến thái...vô liêm sĩ..” Cô đỏ mặt chỉ tay vào Hoắc Phi.
“tại sao lúc nào mày cũng luôn nghĩ xấu về tao, tao có động tay vào phía trước của mày sao...là mày tự kéo áo xuống, tự để lộ hết ngực...tao..tao có nhìn một chút..”
“vậy mà anh không thừa nhận mình biến thái...anh nhìn cái đó của anh xem, không phải là biến thái thì là gì”
Hoắc Phi lại mặt dày không biết xấu hổ, hắn nhìn xuống đũng quần mình rồi mỉm cười nhìn Dục Uyển.
“mày nói cái này sao...cái này là bằng chứng cho thấy tao là một người đàn ông bình thường, chức năng sinh lý hoạt động tốt, không cần làm gì...nó cương cứng như vậy, không phải phụ nữ bọn mày luôn thích thế sao”
“anh phát dục bừa bãi như vậy, mà bình thường cái gì...là biến thái thì có..anh ra ngoài ngay cho tôi” Dục Uyển vừa nói vừa đẩy hắn xuống giường, Hoắc Phi cố gắng xoay người lại nhìn cô.
“mày không cần tao giúp thoa thuốc nữa sao...có nhiều chỗ tao vẫn chưa thoa xong”
“không thoa nữa, anh mau ra ngoài cho tôi...”
Dục Uyển chỉ vô tình nhìn xuống đũng quần của hắn, mà đỏ cả mặt. Tại sao hắn vẫn có thể hỏi cô câu đó. Cô có thể vô tư để hắn chạm vào mình, trong khi hắn còn đang giấu súng trong người sao. Tên đần này, có phải hắn đang cố chọc tức cô. Nhưng mà tại sao mặt cô lại nóng như vậy, tim cũng đập rất nhanh. Khi nãy cảm giác được hắn chạm vào, xoa nắn cũng rất là tốt.
Hoắc Phi nhìn xuống đũng quần đang căng cứng của hắn, mà thở một hơi dài rồi vuốt ve an ủi Tiểu phi tử.
“tao biết mày rất nhớ cái khe nhỏ ẩm ướt đó, ráng đợi thêm một thời gian...tao sẽ để mày chui vào trong đó”
Dục Uyển vừa mở cửa ra nhìn thấy hành động “tự sướng” và lời nói thô tục của Hoắc Phi, mà tức giận.
“biến thái..” Dục Uyển ném chai rượu thuốc vào người hắn, rồi đống cửa lại.
“Rầm..m”
----------- hết