Dục Uyển
Chương 49 : Bin và Bo
Ngày đăng: 16:36 30/04/20
Trước rạp chiếu phim
“Tiểu Nhã! cậu đứng đây đợi mình...nhớ là không được đi đâu, mình mua đậu phộng sẽ quay lại ngay, nhớ chờ mình....không được đi đâu” Dục Uyển vừa đặt hai chai nước vào tay của Lý Nhã, vừa căn dặn như mẹ dặn con.
“Ừ! không đi đâu hết, sẽ đứng đây chờ cậu...mình đâu phải là con nít, cậu mau đi đi” Lý Nhã không muốn trễ mất buổi chiếu phim nên vừa hối vừa đẩy Dục Uyển đi.
Đúng vậy, cậu không phải là con nít, mà là báu vật trên tay của Bạch Ngạn Tổ. Cậu mà sứt mẻ chút nào, mình sẽ sống không yên với hắn. Nhớ đến thái độ và ánh mặt của Bạch thiếu, lúc cô đến xin phép hắn dẫn Lý Nhã đi ra ngoài xem phim. Tới giờ cô vẫn còn bị ám ảnh. Trước mặt Lý Nhã thì hắn không nói gì nhiều, chỉ có mấy chữ ” Được! em có thể đi“.
Nhưng sau khi Lý Nhã mừng rỡ chạy lên lầu thay quần áo. Thì ở dưới này, hắn hiện nguyên hình.
“Cô đưa Lý Nhã đi thì phải đưa cô ấy bình an trở về, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra trên người cô ấy...thì tất cả anh em trên dưới Bạch Bang chỉ mỗi người một đao, cũng đủ biến cô thành thịt tương”
Thật là đáng sợ, cô không dám nghĩ đến nữa...
Dục Uyển sau khi mua đậu phộng xong, lại bị mùi hương của hạt dẻ nướng quyến rũ, nên chạy qua đó mua thêm một bao hạt dẻ nướng nữa. Lúc này có một thằng bé từ đâu lao vào người cô. Khiến cho tất cả đậu phộng và hạt dẻ đều rơi hết xuống đất.
Thằng nhóc sợ hãi, cuống cuồng xin lỗi cô.
“Em xin lỗi...em xin lỗi...”
Nhóc con này chắc cũng chỉ lớn hơn Bin của cô vài tuổi, nhìn khuôn mặt tèm lem và quần áo rách rưới trên người nó. Trong lòng cô cảm thấy có chút đau xót. Không biết giờ này Bin và Bo của cô thế nào...
Trong lúc Dục Uyển đang còn sống trong hồi tưởng thì thằng nhóc bắt đầu dịch chuyển đôi chân từ từ, sau đó là chạy thục mạng. Không biết là ai đang đuổi bắt mà nó chạy như bị ma dí.
Dục Uyển khum lưng xuống nhặt hạt dẻ và đậu phộng, xem có vớt vát được chút nào không. Nhưng ngay khi cô cúi người xuống, đã cảm nhận được một sự trống vắng, không vật cản trở ở bên hông. Trên người cô đã mất đi một thứ rất quan trọng....
“thằng nhóc! đứng lại mau, trả ví tiền lại đây..” Dục Uyển hét lên
Đúng vậy, đó là ví tiền của cô đã bị thằng nhóc đó lấy trộm. Nó cố sức chạy, cô ra sức đuổi theo. Nhưng đây có lẽ là địa bàn của nó nên rất thông thạo đường, rượt đuổi qua mấy con phố, cô vẫn không bắt được nó.
Mặc dù bị cô đuổi đến ngõ cụt nhưng thằng nhóc vẫn có đường thoát thân. Nó trèo lên mấy bao cát, định nhảy qua tường thì Dục Uyển cầm lấy thùng giấy các tông cạnh thùng rác, ném vào lưng nó.
“Bốp!”
Dục Uyển cảm thấy không uổng phí suốt hai năm, làm công tác vệ sinh ở câu lạc bộ bắn súng, cô học được cũng không ít. Một phát trúng tâm, thằng nhóc lăn từ trên bao cát xuống đất. “Nhóc con! ngay cả tiền sinh mạng của chị mà cưng cũng muốn trộm...muốn chết hả...”
“Bốp..!!” Dục Uyển lôi cổ thằng nhóc dậy và gõ vào đầu nó.
“Bà cô xấu xí! ai cho bà gõ vào đầu tôi, bà là thầy hay là ai của tôi hả...” Thằng nhóc này lại rất sĩ diện, bị Dục Uyển nắm cổ còn gõ vào đầu, nó tức giận giãy nảy lên.
Cái này dân gian gọi là “vừa ăn cướp vừa vừa la làng”, không biết là phụ huynh mặt mũi ra sao, có thể sinh ra một tên nhóc ngang tàng không biết lý lẽ. Nhóc con vùng vẫy đánh đấm loạn xạ, làm Dục Uyển hoa cả mắt. Cô quyết định giữ lấy hai “càng cua” của nó vặn ngược về sau.
“Á...a...!!!!”
“Bà cô xấu xí! bà ỷ lớn hiếp nhỏ còn gì là anh hùng hảo hán...có giỏi thì bà thả tôi ra, chúng ta hẹn lại một ngày rồi ra quyết đấu sinh tử” Hai tay bị bẻ ngược về sau, thằng nhóc còn bị Dục Uyển đẩy vào tường.
“Cưng tưởng chị ngốc sao, quyết đấu sinh tử gì đó... chị đây không cần, dẫn chị đi gặp cha mẹ của nhóc”
“Bà cô xấu xí! nói cho bà biết...cha mẹ tôi rất lợi hại, tôi mà dẫn bà đi gặp họ...là bà sẽ hối hận đó, tôi sẽ nói cho họ biết là bà đánh tôi thế nào...lúc đó người cầu cứu sẽ là bà”
“Bốp..!!!” Dục Uyển lại đập vào đầu nói, “bà cô xấu xí” dám chửi thẳng vào mặt cô, đúng là muốn ăn đòn.
“Bà cô xấu xí...em mà dám gọi chị như vậy... một lần nữa, chị đây đập chết em...tên chị là Hoắc Dục Uyển” Dục Uyển nói, nhưng nó lại không muốn nghe.
“Ai thèm muốn biết tên bà...buông tôi ra..buông tôi ra mau...”
Thằng nhóc kháng cự, cố gắng đẩy Dục Uyển ra, đúng là một đứa trẻ ương bướng cứng đầu. Một đứa trẻ ương bướng cứng đầu hơn cưng, gấp mười lần chị còn trị được, huống chi là nhóc con như cưng.
“Chị không buông nhóc ra thì sao, chừng nào nhóc dẫn chị đi gặp cha mẹ của nhóc...chị sẽ thả nhóc ra”
“Được! tôi dẫn chị đi”
Sau khi đã nhận được sự thỏa hiệp, Dục Uyển mỉm cười nới lõng tay ra. Nhưng nhóc con vừa được thư thả tay chân thì ....
“Cứu mạng đi! có người đang hiếp dâm trẻ nhi đồng...người đâu cứu...Ưm...ưm”
Vừa nghe được năm từ “hiếp dâm trẻ nhi đồng“. Dục Uyển lập tức bịt miệng nó lại. Hôm nay cô đã gặp được cao thủ, tên tiểu quỷ này không phải dạng vừa. Cô đang nghi ngờ liệu nó có phải là em trai thất lạc nhiều năm của Hoắc Phi, rất biết cách làm cho cô mất bình tĩnh và muốn động tay chân trên người nó.
Nhưng nó không phải là Hoắc Phi, nó chỉ là một đứa trẻ...
“Được! nhóc không dẫn chị đi gặp cha mẹ nhóc cũng được, chị sẽ dẫn nhóc đến sở cảnh sát, các chú cảnh sát ở đó rất dữ dằn...họ sẽ bắt nhốt nhóc, nhóc sẽ không được về nhà”
Nghe Dục Uyển dọa, thằng nhóc hình như đã bắt đầu sợ hãi. Bởi vì có người đang ở nhà chờ nó.
“Được! tôi sẽ đẫn chị đi gặp cha mẹ tôi”Dục Uyển mỉm cười nhìn nó.
“Vậy nhóc có hét lên giống khi nãy không”
“không hét nữa” Nó cương quyết lắc đầu.
Âm thanh càng lúc càng lớn. Hoắc Khiêm nắm lấy mái tóc xoăn bồng bềnh của người phụ nữ kéo lên.
“Cô nhỏ tiếng một chút...tôi không muốn ảnh hưởng đến nhân viên bên ngoài”
Người con gái ngẩn đầu lên nhìn hắn, trên miệng cô ta còn dính chất dịch trắng của Hoắc Khiêm, nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm quanh miệng mình, nở một nụ cười gợi cảm, rồi đứng dậy.
Cô ta đi ra ngoài kéo cửa lại, rồi xoay người vào trong, đẩy chiếc ghế của Hoắc Khiêm ra ngoài ánh sáng. Và đây chính là bộ dạng đạo mạo của người thừa kế Hoắc thị, chủ tịch tương lai. Mà mọi người và báo chí đều ca ngợi là thiếu niên kiệt xuất.
Nửa thân trên thì hoàn toàn nghiêm túc, chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, cà vạt ngay ngắn chưa hề xê dịch một tí nào. Còn nửa thân dưới...khóa quần đã mở banh, dục vọng vươn cao ngạo nghễ trong trắng, còn động lại một chút dịch đặc sệt và xen lẫn nước bọt của người phụ nữ trên đó.
Nhưng thần thái trên khuôn mặt của hắn, lại không có một chút dục vọng ham muốn, vẫn bình thản như không có gì. Tóm lại nữa thân trên thì đạo mạo đứng đắn, nhưng nửa thân dưới lại bại hoại vô cùng, đó là lý do tại sao Dục Uyển hay gọi hắn “ngụy quân tử”
Nhưng lại có hàng tá cô chết vì cái tính khí này của Hoắc Khiêm, như người phụ nữ trước mặt hắn, là con gái duy nhất của tỷ phú dầu mỏ, xung quanh có bao nhiêu đàn ông theo đuổi, lại tình nguyện quỳ giữa hai chân của hắn, còn vui vẽ dùng miệng để thỏa mãn hắn.
Cô ta cầm dục vọng của Hoắc Khiêm cho vào miệng mình, chiếc lưỡi đỏ hồng nhẹ nhàng đảo quanh rồi mút vào. Bên dưới lại tự lấy tay mình, khai thông hoa huy*t, kích thích nó đủ ẩm ướt để nuốt trọn lấy hắn, chuẩn bị cho cuộc yêu.
Mặc dù cô đã cùng hắn quan hệ vài lần, nhưng trong cuộc yêu giữa hai người, thì cô luôn là người phải chuẩn bị sẵn sàng cho cả hai phía, vì hắn sẽ không bao giờ làm chuyện đó thay cô. Sau khi mật dịch đã ướt đẫm tay mình, thì cô ta đứng dậy.
Từ từ kéo chiếc váy đắt tiền của mình lên, nhẹ nhàng và uyển chuyển như đang trình diễn những đường cong đẹp đẽ của mình cho Hoắc Khiêm xem, váy hở tới đâu thì da thịt trắng hồng lộ ra tới đó, từ đôi thân thon gọn, dần dần đến nơi nữ tính mềm mại với những sợi lông mau đen mượt, tiếp đến là chiếc bụng phẳng phiu, vòng eo nhỏ nhắn và lên cao nữa là cặp vú căng tròn với nhũ hoa đã dựng đứng.
Tại sao cô lại kéo Hoắc Khiêm ra ngoài ánh sáng... vì để hắn nhìn thấy vẽ đẹp quyến rũ của cơ thể cô lúc này, để hắn động tâm, quả nhiên cô đã thành công. Dục vọng đàn ông của hắn đã bắt đầu có dấu hiệu nhúc nhích.
Cô nhếch miệng cười rồi bước tới trước mặt Hoắc Khiêm, banh rộng hai chân mình ra và trèo lên người hắn, từ từ ngồi xuống, đem dục vọng của hắn nuốt trọn vào trong.
“Ưm..m..!!!” chính là cái cảm giác này, hai tay cô đặt lên vai của Hoắc Khiêm
“Lúc cô ra ngoài không bao giờ mặc đồ lót sao...” Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, rồi ngắt lấy nhũ hoa của của cô ta kéo mạnh.
“Á..a..!!”
“Không.. chỉ khi nào đến gặp cậu, tôi mới không mặc đồ lót...thời gian của cậu rất quý báo, tôi không muốn phải lãng phí cho những việc không cần thiết” Hai tay cô ta quàng qua cổ của Hoắc Khiêm, và chủ động động thân mình.
“Ưm...Ưm...!!”
“Á..A..!!!”
Bên dưới thỏa mãn vẫn chưa đủ, cô ta muốn được người thiếu niên luôn tỏ ra vô cảm này, phải âu yếm mình nhiều hơn, lần nào cũng là cô chủ động, hắn bị động. Nhưng hôm nay cô muốn hắn nhiều hơn, cô nắm lấy bầu vú của mình đưa vào miệng của Hoắc Khiêm.
“Mút nó...làm bất cứ thứ gì cậu muốn, xin cậu đó”
Xem như đây là một chút thành ý cảm ơn. Hoắc Khiêm đã há miệng ra, mút vào bầu vú của cô ta. Chắc trên đời này, chỉ có một mình hắn có thể giữ được sự tĩnh tâm trong lúc này. Không biết là do hắn là người vô cùng lạnh nhạt trong chuyện tình cảm, hay là hắn chưa gặp được người phụ nữ thuộc về mình.
Mà ngay lúc này, trong đầu hắn lại đang hiện lên những con số lợi nhuận mà Hoắc thị thu được từ việc đầu tư vào tập đoàn dầu mỏ của cha cô ta, thay vì là thân thể xinh đẹp này.
“Ưm...m..!!!” Được Hoắc Khiêm mút vào còn chưa đủ thỏa mãn, cô ta cầm lấy tay của hắn đặt lên bên vú còn lại của mình.
“Bóp mạnh vào...nó cũng muốn được cậu chạm vào..”
Hoắc Khiêm bắt đầu chuyển từ thế bị động sang chủ động, ôm cô ta đứng dậy đi đến ban công và ép sát cô ta lên cửa kính, từ phía sau mãnh mẽ đâm mạnh vào.
“Á..a..!!!”
“Chúng ta kết hôn đi...tất cả những gì thuộc về tôi sẽ là của cậu...Á.a..!!!”
Mặc dù bản thân đang điên loạn vì hành động cuồng dã bên dưới của Hoắc Khiêm, nhưng cô ta vẫn cố gắng đưa ra lời cầu hôn.
Bởi vì cô muốn chiếm hữu người thiếu niên này, hắn phải thuộc về cô...
Hoắc khiêm lật người của cô ta lại, để cho lưng cô ta dựa vào tấm kính, một tay cầm lấy đùi của cô ta nâng lên, rồi đem dục vọng đâm mạnh vào.
“Á..a..!!!”
Cơn đau và khoải cảm như sóng thủy triều cuồng cuồng khiến cô ta đê mê, nhắm mắt lại, răng gắn môi tận hưởng.
“Nhưng tôi chỉ có hứng thú với công ty của cha cô, ngoài ra thì không có gì khác”
Hắn nhếch miệng cười, rồi nâng tiếp một chân khác của cô lên, Trong tư thế chữ M, hắn lại đâm mạnh vào. Âm thanh phanh phách phát ra, khi da thịt trần trụi tiếp xúc với nhau nghe rất kịch liệt.
“Nếu tôi đem cả tập đoàn của cha tôi và tài sản của ông ấy giao hết cho cậu... thì cậu có đồng ý lấy tôi làm vợ không...”
Sính lễ hồi môn của cô dâu thật sự quá là lớn, tập đoàn dầu mỏ của cha cô ta không chỉ chi phối tất cả Á Lạp Tân này, ông ta còn có sức ảnh hưởng rất lớn trong giới thương nhân.
Hoắc Khiêm đứng im không động thân. Cô ta mỉm cười, rồi hôn lên môi hắn.
“Xem như cậu đã đồng ý..”
***** hết