Dục Uyển
Chương 71 : Buổi lể đính hôn
Ngày đăng: 16:37 30/04/20
"Nhanh lên...dọn cái này qua đó."
"Dạ! Hoắc quản gia.."
Mới sáng ra mà Hoắc gia đã tất bật bận rộn, tất cả người làm trong nhà đều tập họp trong phòng của ba vị thiếu gia. Người thì khiêng bàn, khiêng ghế, kẻ thì lau chùi quét dọn. Nói chung là rất đông người, và người nào cũng bận cả. Chỉ có một mình Hoắc quản gia là theo sát họ.
"Cẩn thận!" Hoắc Quản gia giựt mình hét lên, khi nhìn thấy cây đàn đang chênh chênh, sắp rơi xuống sàn.
"Cây đàn đó là báu vật của nhị thiếu gia, phải chú ý...nếu làm hư thì sao?"
"Dạ! tôi biết rồi...tôi sẽ cẩn thận hơn"
Nguyên nhân của sự bộn rộn này là vì ba vị thiếu gia muốn tách riêng phòng. Chuyện này thì cũng bình thường, Hoắc gia rộng lớn như vậy, còn rất nhiều phòng trống. Ba vị thiếu gia ngày càng lớn, không thể cứ ở chung một phòng như hồi nhỏ mãi. Nhưng mọi người không hiểu, tại sao lại có sự thay đổi đột ngột như vậy.
Cách đây có mấy tháng, bà hai có đề cập đến vấn đề tách phòng một lần rồi, nhưng ba vị thiếu gia lại không đồng ý. Mặc dù mọi việc đã có người làm trong nhà lo hết, bọn họ không cần phải bưng bê hay khiêng vác bất cứ thứ gì, chỉ làm mỗi việc duy nhất, là di chuyển cái thân vàng ngọc của họ đến căn phòng mới. Nhưng họ lại nói làm vậy thì rắc rối, lại phiền phức, mất thời gian, thôi bỏ đi.
Vậy mà sáng nay đại thiếu gia, lại thông báo với mọi người, họ muốn tách phòng, bảo Hoắc quản gia sắp xếp, vậy mới lạ chứ.
"Bạch thiếu gia! cậu mới đến.."
"Hoắc quản gia! Hoắc Luật ở phòng nào?" Bạch Ngạo Tổ lên tiếng, dù sao thì nhà là của người ta, muốn dọn phòng cũng là của người ta, nhưng hắn lại cảm thấy bất tiện vô cùng.
"Để tôi dẫn cậu đi."
-------------------------
Từ xa đã nghe thấy tiếng đàn guitar vọng ra dọc hành lang lầu bốn, âm thanh du dương bay bổng..
Trong phòng Hoắc Luật đang lau chùi cây đàn, có chút nhớ về chuyện cũ. Lần cuối cùng hắn cầm cây đàn này lên là khi hắn hát cho bạn trẻ ở cô nhi viện nghe. Lúc đó, cũng là lần đầu tiên hắn hiểu thêm về một Dục Uyển khác, một Dục Uyển khiến hắn phải động tâm.
"Vèo..!!!"
Hoắc Luật đang thẩn thờ trong phòng với cây đàn guitar thì Bạch Ngạn Tổ bước vào, ném ngay cái đĩa trên tay vào người hắn.
"Đây là phòng mới của mày sao?" Bạch Ngạn Tổ nhảy lên giường nằm, rồi nhìn ngó khắp phòng.
Hắn có chút không quen với sự thay đổi này. Mười mấy năm nay, mỗi lần hắn đến Hoắc gia, muốn gặp Hoắc Khiêm, Hoắc Luật hay Hoắc Phi, cứ nhắm thẳng lầu ba phòng đầu tiên mà đi tìm, còn bây giờ mỗi người một phòng, muốn tìm người nào phải lên xuống thêm một lầu, đó là điều bất tiện hắn đề cập trước.
"Cái mày nhờ tao tìm...tất cả đều nằm trong cái đĩa đó...mà mày tìm nó để làm gì"
Nó mà Bạch Ngạn Tổ đề cập đến, là cuộn băng ghi hình vào ngày đại thọ của Trịnh lão tướng quân. Hoắc Luật rất muốn biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì và hắn muốn xác thực một chuyện.
Nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của Hoắc Luật, Bạch Ngạn Tổ cũng rất hiếu kì.
"Luật! bên trong cái đĩa này có gì sao?"
Hắn đã xem qua cuộn phim, cũng chỉ mấy lão già nói chuyện huyên thuyên và mấy em chân dài lượn tới lui, thì chẳng có gì đặc biệt. Nhưng nhìn ánh mắt chăm chú và bộ dạng nghiêm túc của Hoắc Luật đang xem cuộn băng chiếu chậm, bạch Ngạn Tổ cũng bị cuốn theo. Mặc dù trên màn hình, giống như những gì hắn đã kể trước đó, mấy lão già nói chuyện dài dòng lôi thôi, mấy em chân dài đang cố mồi chài làm dáng.
Nhưng biết đâu sẽ có gì đó đặc biệt xảy ra. Bạch Ngạn Tổ cũng cố căng mắt lên xem.
Ba mươi phút...
Năm mươi lăm phút....
Một tiếng hai mươi phút...
Cũng chỉ có vậy, mấy lão già và mấy em chân dài. Dù hắn rất cố gắng để thẩm thấu cái hay trong đó, nhưng có lẽ thể loại này không hợp với hắn. Tự nhận bản thân mình không đủ kiên nhẫn như Hoắc Luật. Hắn đầu hàng.
"Mày cứ từ từ xem, tao về trước."
Nhưng Hoắc Luật lại không hề đếm xỉa gì đến hắn, một cái liếc mắt cũng không có. Bạch Ngạn Tổ bắt đầu phát cáu. Cái gì mà xem đến xuất thần như vậy, cái thằng này...
Bạn đây rất vất vả mới tìm được cuộn băng ghi hình cho mày, một tiếng dể nghe cũng không có. Bây giờ bạn về cũng không nói tiếng nào. Bạch Ngạn Tổ lầm bầm chửi tục trong miệng, rồi đóng cửa cái rầm
"Ầm...m..m!!!"
Nhưng âm thanh này vẫn không ảnh hưởng gì đến Hoắc Luật. Vì lúc này đây, hắn đã tìm ra được thứ mình cần tìm. Trên màn hình là hình ảnh Mạn Ni dìu hắn ra khỏi Trịnh gia vào ngày hôm đó. Mười phút sau cô ta đã vội vã quay vào trong.
Hoắc Luật đã hỏi Mạn Ni tại sao cô lại tìm được hắn, Mạn Ni nói lúc cô nhìn thấy hắn thì hắn đã nằm ngất xỉu trên sàn, sau đó cô dìu hắn ra xe. Nhưng Mạn Ni chưa từng nói đã quay vào trong một lần nữa. Trong thời gian mười lăm phút đó, chị ta đã làm gì....
---------------------------
Trước cửa phòng của Mạn Ni
Người vui mừng trong chuyện đính hôn giữa Hoắc Phi và Dục Uyển, không chỉ có mình hắn mà còn có Mạn Ni. Cô không ngờ mọi chuyện lại viên mãn như vậy, đúng là thiên cao có mắt. Dục Uyển đính hôn với Hoắc Phi, cha đã đồng ý, còn chọn vào thứ ba tuần sau thì cữ hành.
Ha...a...!!! Luật, tôi xem cậu còn tơ tưởng đến nó hay không....
"Két...t!!"
Mạn Ni vừa đẩy cửa vào thì nhìn thấy Hoắc Phi đang ngồi trên giường của mình, trên tay hắn còn cầm lấy tấm hình, lúc nhỏ mấy chị em cùng chụp chung.
"Phi! Sao em lại vào đây?" Hoắc Mạn Ni rất kinh ngạc khi nhìn thấy Hoắc Phi trong phòng.
"Taxi..!!!!"
----------------------
"Rầm..m..!!!!"
Tất cả người nhà Hoắc gia còn đang ở tiệc đính hôn của Dục Uyển và Hoắc Phi nên không có ai ở nhà. Sau khi đặt Hoắc Luật lên giường, Mạn Ni đã giúp hắn cỡi giày, cởi quần áo và lấy khăn ướt lau khắp người.
Cô nhẹ nhàng xà vào lòng hắn, kề mặt mình lên khuôn ngực vạm vỡ của Hoắc Luật, hai tay ôm chặt lấy hắn như báu vật, không muốn ai cướp đi. Nếu giây phút này mãi mãi dừng lại, thế giới chỉ còn cô và Luật thật quá tốt.
"Luật! chị rất yêu em...em khổ sở như vậy, chị rất đau lòng." Cô xoay người lại, ngẩn đầu lên nhìn khuôn mặt mĩ nam đang ngủ say của hắn.
Ngón tay Mạn Ni chậm rãi vuốt ve dọc từ ngực, đến cổ và dừng lại trên bờ môi quyến rũ của Hoắc Luật...
"Dục Uyển...Dục Uyển...!!!"
Lại đến, không biết đây là lần thứ mấy trong đêm nay. Mạn Ni nghe thấy cái tên "Dục Uyển" được nói ra từ miệng của Hoắc Luật. Cơn tức giận, sự tuyệt vọng, lửa ghen hờn lại lần nữa ập đến. Tại sao mọi thứ lại thay đổi, trước đây trong lòng của Luật chỉ có mỗi cô, người Luật yêu là cô, là cô...
"Dục Uyển...Dục Uyển...anh xin lỗi...cho anh một cơ hội được không?"
Lời nói của kẻ say như đòn tra tấn tính thần của người tỉnh táo. Hoắc mạn Ni đẩy Hoắc Luật ra, rồi bỏ đi trong cơn tức giận.
"Rầm...!!!!"
Cánh cửa đống sập lại phía sau lưng Mạn Ni, và cô ta đã quay lại vũ trường Hoàng Hậu, bắt đầu cuộc điên loạn và buông thả bản thân mình.
---------------
Khách sạn KQ
"Áh...ah...h..!!!!"
Trong không gian mờ ảo của căn phòng, quần áo ném khắp mọi nơi. Những tiếng rên rĩ mất hồn liên tục thoát ra từ bờ môi căng mọng của Mạn Ni, cô đang nằm dưới thân của một gã đàn ông xa lạ. Hai chân trần truồng quấn chặt lấy hông của hắn, người đàn ông liên tục dùng vũ khí lợi hại của hắn, đâm mạnh vào hoa huy*t nhạy cảm của Mạn Ni. Cảm giác chặt hẹp mút lấy, hắn như muốn phát điên, chỉ biết đâm mạnh vào.
"Áh...ah...h..!!!!"
"Ư..ưm...!!!"
Cảm giác thật sung sướng, đã lâu rồi hắn không có quan hệ với một người đàn bà xinh đẹp như vậy, hắn không thể ngờ Mạn Ni lại đồng ý đến khách sạn cùng hắn. Lúc nhìn thấy cô bước vào vũ trường Hoàng hậu, có rất nhiều đàn ông khác đến ve vãn nhưng Mạn Ni đều giữ im lặng, còn hắn chỉ mới cầm ly rượu đến mời cô. Thì "anh có muốn ngủ với tôi không?"
Hắn tách hai chân của Mạn Ni dang thật rộng và ép sát xuống giường. Dưới ánh sáng huyền ảo, d*m thủy rĩ ra khiến cho huyệt hoa càng ướt át, hai cánh hoa run rẩy như mời gọi hắn hãy chà đạp. Gã đàn ông xa lạ càng điên cuồng hơn, hắn mạnh mẽ đem dục vọng đẩy sâu vào trong.
"Á..h..h..!!"
Cảm giác đau đớn cực hạng, nhưng lại rất sung sướng, Mạn Ni cắn chặt lấy môi hưởng thụ khoái lạc tình dục của đàn ông xa lạ mang đến cho cô.
"Ưm...m....!!!!"
"Áh...ah...!!!"
Tiếng rên rĩ chân thật của người phụ nữ này thật dể nghe, không như những con điếm rẽ tiền hắn đã từng chơi qua. Không kìm lòng được, hắn muốn thử một lần cắn nát hai cánh môi mềm mại kia, nhưng khi hắn cúi người xuống chuẩn bị hôn Mạn Ni, thì...
"Anh muốn làm gì?"
"Tôi..tôi..."
Mạn Ni lại đẩy hắn ra, trên đời này chỉ có Luật mới có thể hôn cô. Tất cả đàn ông khác không có cái tư cách đó. Mạn Ni bước xuống giường, mặc quần áo vào.
"Cho tôi biết tên của em." Người đàn ông lạ chòm người dậy, say đắm nhìn Mạn Ni.
"Anh hãy quên hết chuyện tối nay, xem như chúng ta chưa từng gặp nhau." Mạn Ni sau khi mặc quần áo xong, thì cầm túi xách rời khỏi phòng.
Qúa si mê người phụ nữ xinh đẹp xa lạ này, dù là lần đầu tiên gặp mặt. Nhưng hắn đã nhất kiếm chung tình, một kẻ giang hồ như hắn, quen những ngày tháng chém giết mưa máu, không tin cái gì là tình yêu, cho nên bốn từ "tiếng sét ái tình" là vĩnh viễn cách xa hắn. Nhưng lần đầu tiên, sau ba mươi năm, hắn biết rung động trước một người đàn bà.
Lúc Mạn Ni bước gần tới cửa, thì gả đàn ông lạ lập tức đuổi theo. Hắn chạy ra cửa nắm chặt tay của Mạn Ni.
"0033090807 đó là số điện thoại của tôi... chỉ cần em lên tiếng tôi có thể làm bất cứ chuyện gì vì em...lời của tôi hoàn toàn thật lòng."
"Tôi sẽ nhớ kĩ lời của anh."
Hoắc Mạn Ni mỉm cười rồi gỡ tay của hắn ra, nhưng hắn vẫn giữ chặt không buông, vì trong lòng hắn còn một thắc mắc. Lúc nãy ở vũ trường Hoàng hậu, tại sao hắn lại may mắn được chọn.
"Tại sao em lại muốn lên giường với tôi?"
"Vì khuôn mặt anh giống một người."
Hoắc Mạn Ni hất tay hắn ra, rồi xoay mặt đi. Tiếng giày cao gót vang khắp hành lang. Người đàn ông vẫn còn đứng yên nhìn theo.
"Cộp.. Cộp..!!!!"
--------- Hết chương 71---------------