Dục Uyển

Chương 72 : Kế sách dạy chồng

Ngày đăng: 16:37 30/04/20


Trong buổi lể đính hôn của đêm nay, không phải chỉ có Hoắc Luật gặm nhấm nổi đau mất đi, mà còn một người nữa. Cũng giống như hắn, cô chỉ muốn đứng từ xa mà nhìn. Nhưng lý do thì hoàn toàn khác. Thế giới tràn ngập ánh sáng của mọi người ở đây, không phải là nơi thích hợp cho kẻ đã quen sống trong bóng tối, dưới đáy của xã hội như cô.



Không đặt quá nhiều kỳ vọng thì khi mất đi sẽ không thấy quá đau đớn. Từ đầu, cô đã hiểu rõ một đạo lý, Hoắc Phi không bao giờ là người đàn ông của mình. Và cũng đã tưởng tượng ra được viễn cảnh của ngày hôm nay.



"Có phải rất đau lòng...khi nhìn người đàn ông của mình yêu, đứng bên cạnh người đàn bà khác?"



Không cần quay lại nhìn Phi Yến biết rõ, tên ác ma đó đang đứng ở phía sau cô. Lau sạch đi nước mắt, Phi Yến xoay người lại và đi lướt qua người Tề Hạo. Cô như một làn gió nhẹ nhàng, cứ thẳng đường mà đi không hề nhìn đến sự tồn tại của hắn.



Tề Hạo đang dựa lưng vào tường, tâm trạng rất không vui. Dám lơ luôn cả hắn, đôi mắt của hắn nheo lại. Không rõ vì thái độ như người xa lạ của Phi Yến, hay vì hai mắt khóc đến sưng đỏ của cô vì Hoắc Phi.



Hắn đã đuổi theo bắt cô lại...



"Tề Hạo! anh thả tôi ra mau...anh muốn dẫn tôi đi đâu? mau buông ra."



Phi Yến suốt dọc đường đi cứ vùng vẫy và đẩy Tề Hạo ra, nhưng hắn một tay khống chế hai tay ương bướng đang đánh loạn xạ của Phi Yến, một tay xiết chặt lấy eo của cô lôi đi. Sự ồn ào của Phi Yến và Tề Hạo, đã gây ra không ít sự chú ý cho nhiều người xung quanh. Bởi vì Tề Hạo cũng không phải là nhân vật tầm thường, danh tiếng của hắn cũng rất nhiều người biết đến.



Tề Hạo gượng cười, vẫn bộ dạng lịch lãm phong độ của một Tề nhị thiếu gia, hắn cúi mặt xuống kề miệng vào tai của Phi Yến.



"Nếu em muốn phá hủy buổi đính hôn của Hoắc Phi, thì cứ tiếp tục gây sự chú ý cho mọi người...tôi thì không sợ mọi người nhìn thấy."



Tề Hạo đang đi bất ngờ dừng lại, hắn mỉm cười nhìn Phi Yến.



"Hay mục đích chính của em đến đây thật sự là như vậy, phá hủy lể đính hôn của Hoắc Phi...thật sự tôi đã đánh giá thấp em."



"Vô sĩ! không phải ai trên đời này cũng thấp hèn như anh."



Phi Yến vùng vẫy đẩy hắn ra. Tề Hạo bước tới, dồn ép cô lên tường. Bá khí của hắn đang bao trùm khắp người Phi Yến, trước đây có lẽ cô sẽ rất sợ hãi ánh mắt uy hiếp này của hắn, nhưng lúc này cô lại không cái cảm giác đó.



"Miệng lưỡi của ghê gớm thật... nghe chửi rất thuận tai, có phải ngày nào em cũng nhắc đến tôi?" Tề Hạo mỉm cười, bàn tay to lớn của hắn bóp chặt lấy cằm của Phi Yến, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên. Muốn xem cô bộ dạng của cô lúc này thế nào, có phải cứng rắn như những lời mắng chửi vừa rồi hay không.



Đôi mắt ướt át của cô đang nảy lửa vì hắn. Tề Hạo có tể nhìn thấy sự tức giận và căm hận trong đôi mắt của Phi Yến mỗi khi nhìn hắn, khác xa với lúc cô say đắm nhìn Hoắc Phi



Tại sao một chút dịu dàng em cũng không giành cho tôi, tôi có chỗ nào không sánh bằng Hoắc Phi. Tề Hạo sẽ không bao giờ thừa nhận thứ tình cảm giành cho Phi Yến, và hắn cũng sẽ không nói cho cô biết. Vì nếu nói ra thì hắn mãi mãi là kẻ thua cuộc, Phi Yến sẽ không cho hắn một cơ hội nào được gần cô.



"Hai người đang làm cái trò gì hả?"



"Cộp..cộp..!!!!"



Tiếng hét đanh thép cùng âm thanh giày cao gót phát ra. Trình Mĩ vội vã đi tới trước mặt của Tề Hạo và Phi Yến. Suốt cả buổi tiệc, hắn luôn tìm cách để chọc tức cô, công khai thân mật với những cô gái khác, hôn môi ôm eo, còn cười cợt quá trớn có những cữ chỉ khiếm nhã ở chỗ đông người. Bây giờ còn tệ hại hơn, kéo người ta vào tận nhà vệ sinh.



Hắn muốn làm cô bẻ mặt tới khi nào...



"Hóa ra là cô...Dương Phi Yến, chỗ này là nơi mà người như cô có thể tới sao? còn dám ve vãn chồng của tôi?"



Trình Mĩ kéo Phi Yến ra khỏi người của Tề Hạo, hất mạnh vào tường. Không cho người khác quyền được nói, Trình Mĩ đã mắng chửi tới tấp. Khi nãy bị đám con gái trong tiệc đính hôn chọc giận, bây giờ cô ta liền chút hết xuống người của Phi Yến.



Tề Hạo đẩy Trình Mĩ ra, bước tới đỡ Phi Yến đứng lên.



"Em có sao không?"



Phi Yến không trả lời, và cũng không cho Tề Hạo cơ hội chạm vào mình. Cô đã né tránh bàn tay của hắn. Tự mình đứng lên.



"Cô nổi điên đủ chưa? từ khi nào cô đã trở thành vợ của tôi?" Tề Hạo quay sang sần sộ với Trình Mĩ.



"Trưởng bối hai nhà đã quyết định...tôi sẽ trở thành vợ của anh đó là điều chắn chắn không thể thay đổi, chỉ còn là vấn đề thời gian."



Lời Trình Mĩ như chạm vào nổi đau của Tề Hạo. Đúng vậy, hắn không bao giờ thay đổi được quyết định của anh và ông nội. Chỉ cần hai người họ đã định hắn chỉ có thể làm theo, chỉ cần có lợi cho gia tộc thì hắn phải cúi đầu chấp nhận, làm tròn trách nhiệm của một người cháu ngoan, người em trai tốt. Nhưng không có nghĩa hắn sẽ làm một người chồng tốt.



"Trình Mĩ! Cho dù sau này tôi đã cưới cô đi nữa, cô cũng không thể quản được chuyện của tôi...cô đừng tự đánh giá mình quá cao."



Trình Mĩ mỉm cười, cô bước đến trước mặt hắn.



"Tề Hạo! tôi cũng có một chuyện muốn anh hiểu rõ...Trình Mĩ tôi không phải là những cô tiểu thư luôn xoay xung quanh anh...anh đừng đánh giá thấp vợ của mình."



Kẻ tám lạng người nửa cân, đều kình chống đối phương. Phi Yến không muốn tiếp tục làm bức tường đứng giữa hai người họ, cô chọn rời đi. Tề Hạo do dự đuổi theo nhưng Trình Mĩ lại kéo về.



"Anh còn muốn đuổi theo? thì ra sở thích của anh hạ đẳng như vậy...thích loại tiếp viên rẻ tiền đó?"



"Cô...!!" Tề Hạo cũng không thích tiếp tục đấu võ mồm với Trình Mĩ, hắn hất tay cô ta ra rồi bỏ đi.
"Hắn cũng như Lữ Phóng, muốn gặp được cậu... mấy ngày nay, ngày nào hắn cũng đến, hình như có chuyện rất gấp."



Trên đời này chỉ có một việc duy nhất khiến cho tên thiếu gia họ Mã này gấp, không ngoài Từ Lộ đại minh tinh kia, lần này đến tìm cô nhất định cũng là vì chuyện đó. Lần trước cô không nhớ rõ mình đã nói gì với hắn.



"Két..t..!!!!"



Dục Uyển đắn đo rất lâu mới đẩy cửa vào, nhìn thấy chiếc khăn quen thuộc trên mặt Dục Uyển, thì Mã thiếu mừng rỡ, bật khỏi ghế ngồi, quân sư quạt mo của hắn tới rồi.



"Nghe bà chủ nói...anh muốn gặp tôi?"



"Phải! lần trước cô nói tôi không đi tìm Từ Lộ..tôi đã làm theo, nửa tháng nay tôi không gọi điện cho cô ấy...sáng nay tôi nhận được điện thoại của Từ Lộ, cô ấy muốn hẹn tôi ra ngoài" Mạc Thiếu rất là háo hức kể cho Dục Uyển nghe, đây là lần đầu tiên Từ Lộ chủ động gọi điện thoại cho hắn, niềm vui lớn này tất cả là nhờ vào công lao của quân sư quạt mo.



"Rồi anh trả lời sao?"



"Đương nhiên là đồng ý, tôi đến đây để hỏi cô... bước tiếp theo tôi nên làm gì...tôi có phải nên chuẩn bị một nhà sang trọng, mời một đầu bếp Pháp... hay đưa cô ấy lên du thuyền ra biển ngắm cảnh đêm?"



Có lẽ sẽ làm cho Mã thiếu phải thất vọng, vì Dục Uyển lại có suy nghĩ khác.



"Anh nên gọi điện lại và từ chối cuộc hẹn với cô ta."



"Tại sao? Tôi làm tất cả theo lời cô, cũng chỉ để Từ Lộ chú ý đến tôi...bây giờ cô lại bảo tôi hủy cuộc hẹn với cô ấy?" Mã thiếu kinh ngạc nhìn Dục Uyển.



"Anh yên tâm...một người luôn kiêu ngạo và có tất cả như Từ Lộ, cũng giống như anh...cô ta chưa bao giờ nhận được sự khước từ của một ai...nếu anh hết lần đến lần khác từ chối cô ta, thì vị trí anh trong lòng cô ta sẽ khác so với người đàn ông khác, cô ta lại càng muốn gặp anh hơn."



Cũng có lý, đạo lý không có được mới là cái quý nhất. Tại sao trước giờ hắn cũng nghĩ ra, luôn cứ báo dính Từ Lộ. Hạ thấp giá trị của bản thân mình, trong khi nhất cũng là một thanh niên không hề kém cõi.



"Vậy trong khoảng thời gian không gặp Từ Lộ... tôi sẽ làm gì?"



"Không phải anh đã bỏ ra mấy chục tỉ ra mua cuốn tự truyện của cô ta sao, thì cứ lấy ra đọc...có thể anh sẽ hiểu rõ hơn về sở thích hay những thứ cô ta ghét...chờ đợi đến cuộc hẹn lần sau, thể hiện tất cả tình cảm của mình giành cho Từ Lộ, tôi tin... cô ta nhất định sẽ tiếp nhận anh."



Thật lòng chia sẽ, hắn bỏ mấy chục tỉ mua cuốn tự truyện của Từ Lộ cũng lâu rồi, nhưng chưa từng lật xem trang nào. Lúc hắn muốn cuốn tự truyện đó chỉ có hai mục đích, thứ nhất là ra oai với những vệ tinh đang vây quanh Từ Lộ, thứ hai thể hiện cho Từ Lộ thấy hắn luôn hào phóng với cô.



"Cám ơn cô....tôi lập tức sẽ về đọc cuốn tự truyện đó ngay, nếu như tôi và Từ Lộ có kết cuộc viên mãn...thì cô nhất định sẽ quay lại tìm cô."



"Rầm..m..!!!" Hắn như một trận cuồng phong bảo tố, đi rất vội vã.



Sau khi Mã thiếu rời khỏi căn phòng VIP thì Dục Uyển mới tháo khăn che mặt ra, và ngã lưng xuống ghế. Lại có người đến...



"Cộp..cộp..!!!"



Phi Yến hối hả đi vào trong lúc cô đang lim dim đôi mắt. Cũng phải ngồi dậy.



"Uyển có chuyện rồi...lần này cậu phải giúp mình." Phi Yến ngồi xuống ngay bên cạnh Dục Uyển.



"Có chuyện gì." Dục Uyển vừa ngáp dài vừa gục vào vai của Phi Yến, vai của Phi Yến dù nhỏ nhưng trên người lại có mùi hương rất thơm, ngửi rất thích.



"Có một đám ông chủ lớn còn kéo theo mấy người khách nước ngoài..bọn họ đều muốn gặp mặt cậu"



Nghe xong mà tỉnh người...



"Mình nổi tiếng đến vậy sao?" Dục Uyển ngẩn đầu lên nhìn Phi Yến, dù biết trước giờ cô vốn đã rất nổi tiếng, nhưng không biết từ lúc nào nó đã vượt ra khỏi phạm vi trong nước, bay xa đến nước bạn.



"Phải! gần đây cậu rất nổi tiếng...mọi người đến đây đều để tìm cậu."



Cũng bởi vì Lữ Phóng và Mã Thiếu ngày nào cũng đến Đế vương, bao nhiêu tiếp viên nóng bỏng nổi trội, họ không chọn, mà chỉ gọi đích danh người luôn dùng khăn che mặt. Càng làm cho mọi người thêm hiếu kì, cái người dùng khăn che mặt đó rốt cuộc có điểm gì hơn người, mà cả hai vị thiếu gia lần nào đếncũng tìm cô ta....



"Mình không muốn gặp họ....giống như những lần trước, cậu nói mình không có ở đây."



Dục Uyển lại lăn xuống ghế và nhắm mặt lại.



"Lần này không được..vì người dẫn bọn họ đến là đại thiếu gia, mình không thể từ chối được cậu ấy."



Đại thiếu gia, có nghĩa là hắn. Dục Uyển lập tức mở mắt ra.



"Cậu nói là Hoắc Khiêm."



------------ hết chương 72------------