Dục Uyển

Chương 75 : Đại nhân vật mới

Ngày đăng: 16:37 30/04/20


Trước cửa phòng thay đồ...



"Buông em ra, anh kéo em đi đâu?"



"Phi! thả em ra....anh thô bạo với người bị thương như vậy sao, Hoắc Phi...."



"Rầm..m..!!!"



Hoắc Phi đẩy mạnh Dục Uyển vào trong, cảm giác đau đớn khi lưng đập mạnh vào tường chưa thích ứng, thì hai cánh môi đã bị cưỡng đoạt một cách thô bạo.



"Hoắc Phi! anh điên rồi sao..."



Dục Uyển lớn tiếng hét lên và dùng sức đẩy Hoắc Phi ra, nhưng hắn nắm chặt lấy hai tay cô ép sát lên tường. Thân hắn như một tán đá cứng ngắt không thể dịch chuyển, động tác vừa cường hãn lại gấp gáp. Cướp từng hơi thở, lẫn tiếng nói của cô.



Rốt cuộc Hoắc Phi bị làm sao, cô rất muốn biết nhưng hắn không cho cô cơ hội để mở miệng.



"Ưm..m..m...!!! Phi...ưm...!!!"



Mệt mỏi vì sự vùng vẫy vô ích, Dục Uyển đầu hàng trước sự thô bạo của Hoắc Phi, không phải chỉ là nụ hôn thôi sao. Cô buông lõng hai tay, từ từ choàng qua cổ hắn và kiễng chân lên, mí mắt cũng khép lại để đáp trả nụ hôn của Hoắc Phi.



Nụ hôn đủ lâu để khiến cả hai bình tĩnh lại. Dục Uyển không còn muốn kháng cự, Hoắc Phi cũng không còn cưỡng đoạt. Không gian xung quanh trở nên lắng động và yên bình, cả thế giới chỉ xoay quanh họ.



Hoắc Phi thừa nhận, hắn đang ghen tị với anh trai của mình, bởi vì trong mắt Dục Uyển chỉ có thể nhìn thấy một người là Hoắc Luật, mãi không nhìn ra sự tồn tại của hắn. Điều đó trở thành rào cản lớn nhất giữa hắn và cô, và càng sợ hãi tình yêu của hắn sẽ không thể giữ được Dục Uyển cho riêng mình, vì tình yêu cô giành cho Luật nhiều hơn hắn đã nghĩ.



Một Hoắc Phi cao ngạo, coi thường mọi thứ trên đời, tại sao lại trở nên thảm hại tầm thường như bây giờ, chỉ biết đố kỵ và không tự tin vào bản thân mình.



Dục Uyển rốt cuộc em đã làm gì khiến anh ra nông nổi này...



Bờ môi của Hoắc Phi từ từ trượt khỏi môi của Dục Uyển, cả người hắn ngã gục trên vai cô. Dục Uyển cũng từ từ mở mắt ra. Nhìn vào bộ dạng Hoắc Phi lúc này, cô cảm thấy lo nhiều hơn là giận, không phải người bị thương là cô, tại sao người tỏ ra không bình thường lại là hắn.



"Phi! anh...anh có bị làm sao không?" Cô đở hắn đứng lên.



"Uyển! chuyện trước đây anh không quản, nhưng hiện tại.. ngoại trừ anh ra, đừng quan tâm bất kì người đàn ông nào khác, được không?"



Khẩu khí vừa ra lệnh lại nghe ra như cầu xin của Hoắc Phi...



Cảm giác này là gì, tại sao cổ họng cô như nghẹn thắt lại. Dục Uyển nhìn thấy sự đau xót khi nhìn vào mắt hắn. Một Hoắc Phi tuyệt vọng và yếu đuối thế này, cô chưa từng nhìn thấy. Có phải cô vừa làm tổn thương hắn, đã không nghĩ cho cảm nhận của Hoắc Phi.



"Uyển! hứa với anh...ngoại trừ anh ra, đừng đặt tình cảm lên bất kì ai khác....được không?"



Hắn và cô đã có hôn ước, cô nên toàn tâm toàn ý nghĩ cho hắn. Cô thật vô tâm, tại sao không nghĩ cho cảm giác của Hoắc Phi.



"Em hứa." Dục Uyển mỉm cười nhìn hắn.



Nhìn thấy cái gật đầu của Dục Uyển, Hoắc Phi mừng rỡ kéo cô vào lòng vào.



"..."



Cảm giác ôm người mình yêu vào lòng thật là thoải mái, thật muốn giây phút này cứ kéo dài mãi.



"Reng....ng...!!!"



Nhưng tại sao lại như vậy.



Tiếng chuông điện thoại của Dục Uyển đã phá hủy hết tất cả mọi thứ, thật sự hắn rất muốn bình tĩnh.



Chết tiệt...



Tại sao những giây phút lãng mạn như phim truyền hình như vừa rồi,không thể nào kéo dài lâu. Mặc kệ, hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn ôm Dục Uyển.



"Reng...ng...!!!"



"Reng...ng....eng...!!!"



Cho dù chiếc điện thoại vẫn đang cựa quậy trong túi của Dục Uyển. Hoắc Phi vẫn hai tay xiết chặt lấy cô không buông ra. Lần thứ nhất, lần thứ hai có thể không nghe máy, nhưng đã rung đến lần thứ ba, nhất định là có chuyện gấp.



"Phi! hình như em có điện thoại?" Dục Uyển rụt rịch trong lòng của Hoắc Phi.



"Anh biết."



Biết, mà anh vẫn cứ ôm chặt như vậy thì Uyển tỉ làm sao nghe điện thoại được, Phi ca. Làm ơn tránh ra.



"Em muốn nghe điện thoại." Dục Uyển lên tiếng



Chết tiệt, vùng vẫy đến phút cuối cùng, cũng chỉ có một phút năm mươi chín giây, thời khắc lãng mạn giữa hắn và Dục Uyển phải chấm dứt.



"Được! vậy em nghe điện thoại đi.."



Hoắc Phi buông Dục Uyển ra, ngoài mặt thì đang cười nhưng trong bụng đang lôi cả mười tám đời tổ tông của người ta ra mắng chửi, không biết là gã khốn nạn nào lại gọi điện phá đám hắn, đúng là đáng chết.



"Alo.."



Dục Uyển xoay người đi nghe điện thoại, chưa tới năm giâyhốt hoảng hiện rõ trên mặt, Hoắc Phi nhìn thấy cũng khẩn trương. Hắn bước tới bên cạnh cô.


Hoắc Mạn Ni lau đi nước mắt, xoay người cửa khép cửa lại. Nhưng lại nhìn thấy Hoắc Phi đi tới. Không cần hỏi cũng biết là vì con nhỏ đó.



"Chị mệt rồi...muốn nghỉ, có gì sáng mai nói."



Mạn Ni vừa đóng cửa lại thì Hoắc Phi chen tay vào giữa, hắn đẩy cửa vào trong.



"Cậu muốn gì?"



"Mạn Ni! không phải em từng nói với chị, đừng kiếm chuyện với Dục Uyển....em không giống như Luật sẽ cư xử nhẹ nhàng với chị..." Hoắc Phi bước tới đặt tay lên chiếc cổ mãnh khảnh của Hoắc Mạn Ni xiết thật chặt.



"Ư..ư...!! cậu điên rồi sao...chị đã làm gì hả, cậu thả chị ra...nếu không chị sẽ la lên."



"Chị la lên cũng tốt..để cho tất cả mọi người biết, chuyện xấu xa mà chị đã làm."



"Chị đã làm gì mà cậu nói là xấu xa?"



"Chị đã cho con ngựa thứ gì? đừng nghĩ là em không thể điều tra ra...chị không biết Bạch gia có thói quen gắng camera ở tất cả mọi nơi sao, chỉ cần xem lại cuốn băng ghi hình ở chuồng ngựa ngày hôm đó, có thể biết được...Mạn Ni lương thiện đã giở trò gì lên con ngựa đó." Nói ra được những lời này, đồng nghĩa với việc Hoắc Phi đã xem được cuốn phim đó.



Điều duy nhất hắn chưa vạch tội Mạn Ni, chính là tình cảm anh em suốt mười mấy năm đã níu giữ hắn, nhưng mọi thứ đều có một giới hạn nhất định, khi bạn đã vượt qua rằn ranh đó thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.



Đôi chân của Mạn Ni dần lơ lưng ở trên không, hơi thở cũng trở nên vô cùng yếu ớt, tất cả máu đều dồn lên mặt, nhưng vẫn là một Hoắc Mạn Ni điên dại, không sợ hãi, còn rất bình tĩnh, trên môi vẫn không thiếu nụ cười.



"Cậu cũng như Luật, điên loạn vì Dục Uyển sao...cậu muốn giết..giết...chị sao?"



"Giết chị...em sẽ không làm những chuyện phạm pháp như vậy, có nhiều thứ thú vị hơn có thể làm" Hoắc Phi đẩy ngã Hoắc Mạn Ni xuống giườn.



"Ý cậu là sao?"



"Bởi vì chúng ta lớn lên bên nhau, em không muốn bức chị đến bước đường cùng....nhưng nếu chị còn làm nguy hại cho Dục Uyển, em sẽ để cho Luật nhìn thấy những tấm hình này."



"Vèo..vèo..!!!"



Hàng chục những tấm hình tung bay lên không trung, Hoắc Phi giơ tay quăng những bức ảnh chụp ra, ném thẳng vào mặt của Mạn Ni, dù chỉ là chóp nhoáng nhưng Mạn Ni nhận ra đó là ảnh của mình.



"Đây là..." Mạn Ni hốt hoảng cầm những tấm hình lên xem, đó là hình cô ra vào khách sạn với đàn ông, và những cữ chỉ thân mật âu yếm trong thang máy được kí giả chụp rất rõ nét.



Khuôn mặt của Mạn Ni trở nên tái nhợt. Những bức hình này từ đâu mà Hoắc Phi có, nếu Luật nhìn thấy những tấm hình này, cô và hắn khi đó thật sự là chấm hết. Cô mãi mãi sẽ không có cơ hội đứng cạnh cậu ta.



"Cậu lấy những tấm hình này ở đâu ra? là ai đưa cho cậu?"



"Từ tay của một tên kí giả, may cho chị là người hắn gặp là em...không phải là Luật, nếu để anh ấy nhìn thấy những bức hình thân mật này của chị, không biết Luật sẽ có những suy nghĩ gì."



"Cậu..." Hoắc Mạn Ni tức giận vò nát những tấm hình, rồi mỉm cười nhìn Hoắc Phi, như thông suốt được điều gì đó.



"Nếu phá vỡ mối quan hệ giữa tôi và Luật, thì người thiệt hại nhiều nhất chính là cậu....việc xảy ra ở trường đua sáng nay cậu đã nhìn thấy, Dục Uyển vẫn còn tình cảm với Hoắc Luật....nếu tôi và Luật chia tay, Luật sẽ không còn vướng bận gì mà đến với Dục Uyển."



"Mạn Ni! thật không nhìn ra chị....chị làm em rất bất ngờ, nhưng em rất tin tưởng vào tình yêu của Dục Uyển giành cho nình, chỉ là...tình cảm của Luật giành cho chị thì em không dám chắc, hay chúng ta thử cược....bây giờ em đem những bức hình này cho Luật xem, đoán xem phản ứng của anh ấy thế nào?"



"Rầm...m..!!!"



Hoắc Phi vừa cầm những tấm hình xoay người ra cửa, thì Mạn Ni đã chạy lên trước đóng sập cửa lại, còn giơ hai tay ngán cửa, không cho Hoắc Phi đi.



"Cậu không được làm như vậy" Mạn Ni lên tiếng.



Phải cô sợ, tình cảm giữa cô và Luật đã không còn như trước. Nếu Luật nhìn thấy những bức hình này thì nhất định sẽ cắt đứt với cô, hắn và cô sẽ không có cơ hội quay lại.



"Phải xem, chị đối xử với Dục Uyển thế nào?" Hoắc Phi vô lại mỉm cười



"Được! tôi hứa với cậu...sẽ không động đến Dục Uyển nữa, cậu mau trả những tấm hình đó cho tôi."



"Không được! lời hứa của chị không đủ thuyết phục bằng những tấm hình này, em thấy mình nên giữ những tấm hình này sẽ an tâm hơn....chúc chị ngủ ngon"



Hoắc Phi mỉm cười đi lướt qua người của Mạn Ni, nhưng còn vô lại dừng lại nói nhỏ vào tai cô.



"Thật ra....những bức hình trong phòng em, còn nóng bỏng hơn nữa..."



"Rầm..m..!!!"



Cánh cửa đóng sập lại bởi Hoắc Phi, là lúc cơn thịnh nộ của Mạn Ni phát tác.



"Á....a.....a.....!!!!"



Cô la hét như một người điên, ném bay hết mọi thứ trong phòng giống hệt như mọi lần trước. Kiệt sức Mạn Ni ngã phịch xuống đất, là lúc chuông điện thoại nằm dưới sàn vang lên.



"Reng...ng...!!!"



Mạn Ni nhìn thấy dãy số quen thuộc hiện trên màn hình điện thoại nhưng lại không được đặt một cái tên trong danh bạ.



"Không phải tôi đã nói đừng gọi điện cho tôi rồi sao." Mạn Ni hằn hộc lên tiếng.



"Nếu tôi có cách giúp em loại bỏ Hoắc Dục Uyển, em có muốn gặp tôi không?"



-----------hết chương 75--------