Dục Uyển
Chương 76 : Hôn lể của Bạch Ngạn Tổ
Ngày đăng: 16:37 30/04/20
Đại Tử Sơn- Biệt Thự Bạch gia
Nằm trên đỉnh của ngọn đồi Đại Tử là tòa lâu đài nguy nga tráng lệ, điển hình của một kiến trúc cổ đại thời xưa, với diện tích đồ sộ hơn 70 ngàn mét vuông và 2300 trăm phòng khách, xung quanh được bao phủ bởi những rừng thông xinh đẹp. Toàn lâu đài này, là một trong những thứ đáng ngưỡng mộ của người bên ngoài giành cho Bạch gia.
Đứng từ trên đỉnh cao cảm nhận những cơn gió mát đang chạm vào da thịt, hương thơm tinh khiết của rậm thông vờn quanh chóp mũi, cùng tiếng nước chảy réo rắt bên tai, mãn nhãn cùng vẽ đẹp hùng vĩ của Đại Tử Sơn bên dưới. Không hề khoa trương chút nào, khi báo chí ca ngợi Đại Tử Sơn chính là một bữa tiệc thiên nhiên thịnh soạn.
Cho dù trong đầu có bao nhiêu phiền muộn, nhưng trước một Đại Tử Sơn xinh đẹp thế này thì....
"Tạm biệt cuộc sống độc thân...cạn ly"
"Choang..ng...!!!"
"Cạn ly..."
Đó là lý do tại sao, sương mờ còn chưa tan Dục Uyển không ở trong nhà ngủ, mà chạy ra ngoài ngắm thiên nhiên. Bởi vì quá ồn ào để có được một giấc ngủ yên lành với đám người đó.
Cô xoay người nhìn lại ngôi biệt thự, những tiếng nhạc sôi động, những bóng người đang lắc lư cùng tiếng reo hò phấn khích, dấu hiệu cho thấy tiệc vui vẫn chưa kết thúc, mặc dù đã ba ngày ba đêm...
Bên trong ngôi biệt thự.
Một khung cảnh xa hoa trụy lạc bậc nhất mà bạn không thể nào tưởng tượng ra..
"Cạn ly...!!!"
"Vô...!!!"
"Ha...a...!!! cạn ly...cạn ly.."
Hàng ngàn người trẻ tuổi, những thiếu gia tiểu thư xuất thân từ những gia đình tài phiệt, những tiểu minh tinh mới nổi, những siêu mẫu nổi tiếng, đa phần họ đang say đến không đứng dậy nổi, nằm rải rác khắp phòng, từ ghế sofa đắc tiền đến sàn nhà khảm đá quý, những con người bại trận trong cuộc chiến thác loạn tối qua.
Vậy còn những kẻ thắng cuộc là ai...
Họ là những người vẫn có thể đứng vững, không, lúc này sắp ngã rồi, là Bạch Ngạn Tổ chủ nhân của buổi tiệc, là Hoắc Khiêm ba ngày chưa uống hết một chai rượu, là Hoắc Luật người có tửu lượng giỏi nhất và nhiều người khác....
"Khiêm..Luật! tao rất vui...tao sắp được làm cha rồi, tụi bây biết không?"
Bạch Ngạn Tổ loạng choạng bước tới chỗ Hoắc Khiêm và Hoắc Luật.
Đó chính là lý do của buổi tiệc trác táng trong ba ngày ba đêm ở trên núi Đại Tử. Sau khi chuyện Lý Nhã mang thai được bác sĩ khám ra, phản ứng và hành động của Bạch Ngạn Tổ chỉ gói gọn trong bốn chữ "chúng ta kết hôn". Vì hắn tin tưởng một trăm phần trăm, đứa trẻ của Lý Nhã đang mang trong người là con của hắn.
"Tao biết...mày đã nói suốt ba ngày nay, mọi người ở đây cũng đều biết...có phải không mọi người?" Hoắc Khiêm lên tiếng.
Hưởng ứng hắn chính là âm thanh đầy khí thế của cả dàn người bên dưới..
"Phải...i....i....!!!"
Kể cả những người đang nằm im dưới đất, cũng giơ tay hưởng ứng.
"Vậy sao...tao nói rồi sao?"
Bạch Ngạn Tổ cười rất là hạnh phúc như kẻ si ngốc, sau khi cười xong cũng là lúc hắn ngã nhào xuống đất, nằm im không nhích được nửa người.
Hoắc Khiêm thở dài nhìn người huynh đệ tốt của mình.
"Luật! đem nó lên phòng nghỉ, xem ra đã rất say... anh phải quay lại Thành Phố, sáng nay anh có cuộc họp sớm với cổ đông." Hoắc Khiêm cầm áo khoác lên đứng dậy
Nhưng nhìn bộ dạng chán nản này của cậu em trai mình. Hoắc Khiêm không muốn bận tâm cũng không được, Hoắc Luật vốn đã rất ít nói, nhưng mấy ngày nay số lần Hoắc Khiêm nhìn thấy Hoắc Luật mở miệng gần như là không.
"Luật! em có chuyện gì sao?"
"Không có gì"
Hoắc Luật đặt chay rượu trên tay xuống bàn, rồi đứng dậy dìu Bạch Ngạn Tổ đi lên lầu.
"Luật! em có nhìn thấy Hoắc Phi? "
Đang dìu Bạch Ngạn Tổ giữa đường, Hoắc Luật phải dừng lại.
"Chắc còn ngủ trong phòng."
Giọng điệu không nóng không lạnh của Hoắc Luật và thái độ tỏ dửng dưng, Hoắc Khiêm càng khẳng định, Hoắc Luật vẫn chưa buông xuống được tình cảm giành cho Dục Uyển.
Tối qua lúc lúc hắn và Hoắc Luật đi ngang qua phòng của Hoắc PHi, từ bên trong vọng ra tiếng rên rỉ của phụ nữ, hắn đoán có lẽ đó là của Dục Uyển. Cho nên suốt cả đêm tâm trạng của Hoắc Luật rất không thoải mái, tới sáng vẫn không thể chợp mắt.
Vấn đề của Dục Uyển có lẽ nên càng sớm giải quyết càng tốt.
---------------
Lầu hai...
"Luật! tao sắp được làm cha rồi...tao sắp được làm cha rồi...ha..a...!!!"
Hoắc Luật dìu Bạch Ngạn Tổ lên lầu, nhưng lỗ tai không hề được yên. Bởi vì Bạch Ngạn Tổ liên tục đọc câu thần chú là mình sắp được làm cha.
Một lần nữa đi ngang qua phòng của Hoắc Phi, một chút cảm giác không thoải mái níu giữ hắn lại, khi nhìn vào cánh cửa, dường như là vẫn chưa hề mở ra từ tối qua đến sáng nay, liên quan gì đến hắn nhưng tại sao tâm trạng lại nặng nề khó chịu như vậy, ngay cả đi tiếp cũng không được.
Sau khi phóng thích mầm nóng vào trong người Dục Uyển, Hoắc Phi thỏa mãn mà rút dục vọng ra khỏi người cô. Hắn chòm người lên trước, cởi trói cho Dục Uyển.
"Chát...!!!" Việc làm đầu tiên sau khi được thả ra.
"Dục Uyển! anh xin lỗi.."
"Chát.!" Cái tát thứ hai tát vào bên má còn lại.
"Cút! cút ra khỏi đây cho tôi...trước khi tôi giết chết anh." Dục Uyển phát điên, ném chiếc gối vào mặt của Hoắc Phi, hắn không hề né tránh.
Hoắc Phi bước xuống giường, khoác chiếc áo rồi đẩy cửa phòng ra.
"Rầm..m..!!"
Hoắc Luật vẫn còn đang ngồi gục mặt trước cửa, hắn bật người dậy khi nghe tiếng khóa cửa mở ra. Khi nhìn thấy Hoắc Phi bước ra khỏi phòng, thì hắn đã lao tới, túm lấy cổ áo và đánh thẳng vào mặt Hoắc Phi.
"Bốp..!!"
"Thằng tồi! em có biết vừa rồi mình đã làm gì không hả?" Cú đấm thứ hai rất muốn, nhưng vẫn không thể xuống tay, dừng lại ở trên không.
"Làm tình với vị hôn thê của mình là phạm pháp sao?"Hoắc Phi mỉm cười lau, lấy ngón tay lau đi vết máu dính trên miệng hắn.
"Cái việc em vừa làm là cưỡng bức, không phải em rất yêu Dục Uyển sao? tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy?"
"Tôi có yêu Dục Uyển hay không tự tôi hiểu rất rõ, không cần anh quản...chuyện giữa tôi và Dục Uyển, anh bớt nhúng tay vào tốt nhất, đây sẽ là lần cuối cùng tôi không đánh trả lại...nếu lần sau anh còn ra tay đánh người, tôi sẽ không khách khí" Hoắc Phi hất tay của Hoắc Luật ra rồi bỏ đi.
Hoắc Luật lập tức chạy vào trong xem Dục Uyển thế nào, nhưng cô lại xua đuổi hắn ra.
"Luật! em muốn một mình yên tĩnh. "
--------------------
Hai ngày sau...
Ngày đại sự mà cả người dân Thành Phố đều háo hức đã đến. Bạch thiếu của Bạch gia sẽ kết hôn với cô hầu gái xinh đẹp của nhà mình. Hôn lể sẽ diễn ra vào chính hôm nay, tất cả các phương tiện thông tin đại chúng sáng nay đều đang đưa tin, và từ rất sớm các phóng viên của những tòa báo lớn nhỏ trong thành phố, đều túc trực trước cửa lớn Bạch gia để tận mắt chứng kiến chuyện có thật nhưng khó tin này.
Chuyện tình hoàng tử và lọ lem không phải trên phim ảnh, mà có thực ngoài đời...
Mặc dù hôn lể tiến hành rất gấp rút, nhưng sự long trọng và tráng lệ của nó khiến mọi người choáng ngộp, không một hôn lể nào có thể bì kịp. Có hơn hai ngàn quan khách, nhưng người nào cũng đều là những nhân vật có máu mặt trong hai giới hắc bạch, những cái không còn xa lạ với truyền thông. Bọn họ đều xuất hiện từ rất sớm.
Bạch Ngạn Tổ lịch lãm trong bộ lể phục màu trắng như một chàng hoàng tử, mặc dù đứng ở giữa chốn đống người, nhưng trên người hắn toát ra một sức hút không thể cưỡng lại được, khiến tất cả mọi người phải chú ý.
Nhất là em họ Tô Lâm, từ đầu đã không thể rời mắt khỏi hắn, nhưng không giống những đôi mắt si mê ngưỡng mộ của những cô gái khác, đó là ánh mắt đau thương và câm phẩn.
"Đưa tôi chai rượu?"
"Tiểu thư! cô say rồi, không nên uống tiếp."
"Anh điếc sao? đưa rượu cho tôi." Tô Lâm bước tới đẩy người hầu của mình ra, giành lấy chai rượu trên bàn.
Từ khi biết Lý Nhã mang thai đã có bộ dạng bất mãn, cô ghét anh họ, cô hận Lý Nhã. Tại sao mọi thứ lại bất công như vậy, người nên được anh họ nắm tay vào lể đường hôm nay phải là cô mới đúng, cô và anh họ là mô đăng hộ đối, còn là thanh mai trúc mã, cô điểm nào cũng hơn hẳn con nhỏ cô nhi Lý Nhã kia.
"Tiểu Lâm! em đã say...để anh hai đưa về phòng." Tô Lân bước tới giựt lấy chay rượu trên tay của em gái, đặt lại bàn
"Anh hai! em có chỗ nào thua con nhỏ trôi sông lạc chợ đó...nó có gì ghê gớm, tại sao anh họ lấy kết hôn với nó, anh nói cho em nghe đi...hic...c.." Tô Lâm ngã vào ngực của anh trai khóc nức nỡ.
"Tiểu Lâm! ở đây có rất nhiều người...em đừng tự làm mất mặt nhà họ Tô được không? theo anh hai về phòng."
"Anh hai! em không đi, em còn muốn phá cái đám cưới này, con nhỏ đó có cái gì tài giỏi chứ...nó chỉ có cái bụng là giỏi, cái đó em cũng có thể mà....em có thể sinh con cho anh họ, tại sao anh họ không kết hôn với em...hic...c"
Tô Lâm thật sự đã quá say, không ý thức được bản thân đang gây náo loạn trong buổi lể, gây ra sự chú ý của không ít người. Tô Lân lo lắng em gái sẽ làm ra chuyện ngu ngốc, nên ẩm Tô Lâm về phòng.
"Anh hai! thả em xuống, để em phá nát cái đám cưới này...em..."
Tô Lâm thật đã rất say, say đến mức chưa lên tới phòng đã ngủ say trong lòng anh trai, mặt dù hai mắt đã nhắm chặt nhưng miệng vẫn lầm bầm muốn phá hôn lể của Bạch Ngạn Tổ.
Sau khi đặt em gái lên giường, người anh trai tốt đã giúp em gái cởi giày, đắp chăn..
"Đứa ngốc này! trên đời này đâu phải chỉ có Bạch Ngạn Tổ là đàn ông?"
Hắn đứng dậy, đóng cửa lại và quay lại buổi tiệc, chuông điện thoại trong túi lại reo lên.
Tô Lân nhất định thoại lên nghe máy.
"Thiếu gia! mọi thứ đã chuẩn bị xong?" Người bên kia đầu dây lên tiếng.
"Làm cho sạch sẽ vào, đừng để lại bất cứ manh mối nào."
"Dạ thiếu gia"
Tô Lân mỉm cười, rồi cất điện thoại vào túi sau đó bước xuống lầu...
----------- hết chương 76----------