Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục
Chương 34 : Trái tim của Minh Hoằng
Ngày đăng: 01:34 20/04/20
Trước
khi đạn bắn vào trán, với thân thủ của Thẩm Mặc Sơ, anh hoàn toàn có đủ thời
gian để phòng ngự hoặc tấn công.
Song
có rất nhiều khả năng hiện lên trong đầu anh trong khoảng khắc đó, cuối cùng
anh quyết định không nhúc nhích.
Cảm
giác bị đạn bắn trúng rất kỳ quái…
Không
có ánh lửa, không có sự đau đớn, cũng không có cái chết.
Chỉ
có sự đau nhói nho nhỏ xuyên vào giữa trán. Giống như một con rắn nhỏ, bò đi
khắp xương cốt huyết mạch trong thân thể anh, sau đó biến mất không còn dấu
vết.
Thẩm
Mặc Sơ kiềm chế trái tim đang đập cuồng nhiệt, giữ vẻ mặt trầm ổn, ngẩng đầu
lên, thấy Hudgens mỉm cười trêu chọc “Thẩm khanh, chỉ là sự trừng phạt nhỏ mà
thôi… Ta cũng không nỡ giết người có tài như ngươi đâu.”
“Tạ
ơn chủ nhân” Lòng bàn tay Thẩm Mặc Sơ đã ràn rụa mồ hôi. Hudgens là chuyên gia
về phương diện virus sinh hóa. Virus zombie lan tràn vào trăm năm trước đều nhờ
công lao của hắn. Mặc dù vừa rồi không phải đạn thật… nhưng rốt cuộc hắn đã
truyền thứ gì vào cơ thể anh?
“Dẫn
ta đi dạo” Hudgens cũng không giải thích gì thêm.
“Vâng”
Thẩm Mặc Sơ khom người mời hắn đi trước, nhìn thấy vẻ mặt tức giận lo lắng của
bọn Lưu Phi, anh bí mật lắc đầu với bọn họ.
Sau
khi đi một vòng ở Bộ Tư Lệnh, dường như Hudgens không còn hứng thứ, mang theo
đám thuộc hạ chuẩn bị lên xe quay về.
Trước
khi bước lên chiếc xe điện quang, hắn quan sát bên ngoài một chút, sau đó mỉm
cười đầy hàm ý với Thẩm Mặc Sơ.
“Thẩm
khanh, năm phút nữa sẽ phát tác.” Hắn đóng cửa xe, tiếng cười vang dội “Đó là
thành quả nghiên cứu nho nhỏ của ta, có thể phát tán trong không khí… Hỡi các
nô lệ, hãy vui vẻ hưởng thụ đi.”
Mấy
phút sau.
Có
một cơn đau kỳ dị không thể diễn tả được, bắt đầu lan tràn trong cơ thể đám
zombie. Thậm chí, ngay cả Thẩm Mặc Sơ cũng phải dựa vào tường run rẩy.
Từ đó
đến nay Zombie không hề sợ đau. Gặp phải những chuyện như gãy tay đứt chân,
thậm chí là tử vong trong chiến tranh, bọn họ cũng chỉ phát ra tiếng tru khát
máu hưng phấn.
Nhưng
cơn đau bây giờ hoàn toàn khác hẳn. Đây không phải là cơn đau nhẹ nhàng, mà nó
lan tràn trong huyết mạch, thấm vào tận xương tủy và thần kinh, cứ như từng tế
bào đều muốn vặn vẹo, nổ tung.
Hứa Mộ Triều một chút,
nhưng lại có sự chênh lệch rõ ràng với Thẩm Mặc Sơ. Bây giờ, hắn có thể tự tin
đứng ngang hàng Thẩm Mặc Sơ.
Đương
nhiên, Hứa Mộ Triều cũng không thể nào đối kháng với hắn nữa… Nhưng mà, nếu như
cô biết điều này, có
nhụt chí uể oải không đây?
Điểm
khác biệt thứ hai, chính là trái tim của hắn.
Người
máy chưa bao giờ có “tim”, chỉ có nguyên tắc, ra lệnh, xác nhận, và thi hành.
Hôm nay, đám sương mù tạo nên từ những chất vấn của Hứa Mộ Triều đã hoàn toàn
tan hết. “Trái tim” của hắn, đã trong trẻo như trời quang, rộng mở như biển
lớn, kiên định mà rõ ràng.
Hắn
sẽ không tìm tòi xem ai đã chế tạo ra mình, ai đã cho hắn nguyên tắc cơ bản.
Hắn chính là hắn, Minh Hoằng, người máy vĩ đại nhất. Hắn muốn thực hiện nguyên
tắc cơ bản, không phải vì mệnh lệnh, không phải vì trình tự, mà chỉ vì “trái
tim” của hắn mách bảo.
Vì
hắn muốn trở thành kẻ chinh phục hùng mạnh nhất đại lục, muốn tất cả các chủng
tộc phải cúi đầu dưới chân người máy. Bởi hắn tin rằng người máy mới chính là
sinh mệnh tối cao, theo lý phải thống trị và dẫn dắt xã hội phát triển.
“Tướng
quân, chúng ta không ra tay giúp Đồ Lôi sao?” Minh Huy cắt đứt dòng suy nghĩ
của Minh Hoằng.
Minh
Hoằng lẳng lặng nói “Thời cơ chưa tới.”
Hắn
muốn làm kẻ chơi cờ thâu tóm cả đại lục này nên từ lâu đã tính toán sẵn trong
lòng.
Hắn
mỉm cười với Minh Huy “Các chủng tộc khác luôn cho rằng, khoa học kỹ thuật của
loài người là tiến bộ nhất, người máy nhất định là do loài người chế tạo ra.”
Minh Huy
gật đầu.
Minh
Hoằng ngạo nghễ nói “Ta càng muốn đánh bại loài người, lật đổ thành kiến này!
Loài người mới chính là kẻ địch thật sự của chúng ta. Chỉ có chinh phục bọn họ,
mới có thể chinh phục đại lục. Về phần Thú tộc, chúng chỉ là động vật cấp thấp.
Đám Zombie cũng chỉ là những cái xác không hồn. Chỉ cần bọn chúng đồng ý đứng
vào phe trung lập, ta cũng không vội báo thù vua Zombie.”
“Vậy
sao chúng ta vẫn chưa ra tay?” Minh Huy khó hiểu.
Minh
Hoằng mỉm cười trả lời “Loài người mới vừa chiến đấu với Zombie xong, lại lập
tức phải chiến đấu với Thú tộc. Mặc dù trận chiến này Thú tộc chắc chắc sẽ thất
bại. Nhưng ngày thú tộc thua trận, chính là thời khắc loài người yếu ớt nhất.”
Hắn
gằn từng chữ một “Vào lúc đó, người máy sẽ chính thức tuyên chiến với loài người.”