Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 35 : Trốn chạy tìm đường sống

Ngày đăng: 01:34 20/04/20


Ngoại trừ Cố Nguyên Soái và các tướng lãnh cấp cao trong bộ phận tác chiến, những người bình thường không hề biết đến sự tồn tại của đội quân người máy, càng không nghĩ đến mục tiêu tấn công của người máy chính là con người.



Hiện tại tất cả mọi người đều chỉ lo tập trung vào trận chiến với Thú Tộc.http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif



Dù trận chiến thất bại không hề ảnh hưởng đến lòng tin của người dân dành cho Cố Nguyên Soái, nhưng cũng xảy ra một chuyện khiến bọn họ hơi bất ngờ. Có người công khai hô hào muốn Cố Nguyên Soái tự mình chỉ huy chiến dịch này, dạy cho bọn Thú Tộc man rợ một bài học nhớ đời.



Song bản thân Cố Nguyên Soái, khi nhận được tin chiến bại từ tiền tuyến gửi về lại im lặng lắc đầu bật cười.



Lúc đó, những người trong đội quân tinh anh nhìn thấy nụ cười của Nguyên Soái trẻ tuổi đều khó hiểu nhìn nhau. Đến khi hội nghị kết thúc, chỉ còn Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng ở lại trong phòng.



Quan Duy Lăng hết sức thẳng thắn: “Nguyên Soái, tôi cho rằng Hứa Mộ Triều không hèn hạ như vậy đâu. Nếu không A Lệ cũng chẳng xem trọng cô ta đến vậy.”



Tạ Mẫn Hồng cười hì hì: “Con gái mà………”



Thần sắc Cố Nguyên Soái vẫn thản nhiên chẳng hề thay đổi: “Cô ta dám làm vậy, quả là rất can đảm.”



Quan Duy Lăng kinh ngạc.



“Nếu như cô ta còn có chiêu thức nào khác để tiếp tục chống đối với quân đội của chúng ta, vậy thì tôi phải mở to mắt chiêm ngưỡng. Bằng không….” Nguyên Soái thu nụ cười lại sắc mặt lạnh như băng, “Tôi chỉ có thể nói rằng, đó là một cô gái vô cùng ngu xuẩn.”



“Đã xảy ra biến cố gì rồi chăng? Có thể Hứa Mộ Triều đã thất bại trong cuộc nổi loạn, bị người ta ép buộc?” Quan Duy Lăng phân trần, “Dù sao cũng đã nhiều ngày rồi, chúng ta vẫn không nhận được bất kỳ tin tức gì về cô ta và A Lệ cả.”



Cố Nguyên Soái lẳng lặng trả lời: “Đó là vấn đề của cô ta. Mẫn Hồng, đến chỗ tư lệnh tiền tuyến truyền đạt mệnh lệnh của tôi, trong tất cả các kế hoạch mà bộ phận tác chiến nêu ra, tôi quyết định dùng biện pháp cứng rắn, cung cấp áo giáp hạng nặng cho quân lính, bảo sở nghiên cứu quân sự đưa đến một ngàn cây súng laser. Trong vòng mười ngày, tôi muốn ông ấy phải tiêu diệt toàn bộ quân chủ lực của Thú tộc.”



Tạ Mẫn Hồng xoay người đi truyền đạt mệnh lệnh.



Cố Nguyên Soái quay đầu nhìn Quan Duy Lăng, thấp giọng nói: “Về phần A Lệ…. Tôi không cho phép nó tùy hứng nữa. Anh mau phái người lẻn vào lãnh địa của Thú Tộc, mặc kệ nó có đồng ý hay không, phải lôi cổ nó về đây.”



Sáu ngày sau.



Tại đại lục phía Đông, trong lúc loài người áp đảo cục diện bằng hỏa lực cực mạnh,giẫm đạp trên vong hồn của vô số thú binh; Thì tại bờ biển Tây đại lục, trên bến tàu bắt buộc đi qua nếu muốn tới đảo Tây Vu, người máy Minh Long thở phào nhẹ nhõm.



Chỉ cần sử dụng thuyền từ nơi này đi lên đảo, nhiệm vụ của hắn xem như đã hoàn thành. Minh Long không ngừng quay đầu nhìn về phía chiếc xe ở sau lưng.



Đó là một lồng giam kiên cố làm bằng hợp kim.


Sắc mặt Quan Duy Lăng trắng bệch, Hứa Mộ Triều cũng chẳng khá hơn không ngừng thở hổn hển, hai người đều im lặng trầm mặc.



Một lát sau, Quan Duy Lăng mới mở miệng: “Đồ Lôi đã chết, vậy A Lệ đang ở đâu?”



Đồ Lôi chết? Hứa Mộ Triều ngẩng phắt đầu lên, nhìn vẻ mặt khẳng định chắc chắn Đại Vũ.



Hắn đã chết? Vậy A Lệ…………



Dưới ánh mắt nóng nảy của hai người, Đại Vũ nhìn qua rồi nhìn lại, cuối cùng lại lắc lắc đầu: “Hiện tại không rõ tung tích của cậu ta. Tôi cũng không biết.”



Quan Duy Lăng siết chặt nắm tay, trầm mặc hồi lâu mới thở dài một hơi: “Không rõ tung tích, thì vẫn còn hi vọng sống sót.”



Anh ta khôi phục vẻ mặt nghiêm trang, nhìn về phía Hứa Mộ Triều: “Hứa thống lĩnh, mặc dù chúng ta đã là kẻ địch, ngày khác gặp lại trên chiến trường, tôi sẽ không lưu tình. Nhưng mong cô hãy nhớ tình cảm mà A Lệ đã dành cho cô…….”



Hứa Mộ Triều cắt ngang lời anh, gằn từng chữ một: “Tôi xin lấy mạng mình ra bảo đảm, dù tôi sống hay chết, cũng sẽ đưa A Lệ hoàn hảo vô khuyết về đến đế đô.”



Quan Duy Lăng cứng đờ người nhìn cô gật gật đầu, dẫn đám binh lính nhanh chóng rời đi.



Lúc này Hứa Mộ Triều mới nhìn Đại Vũ chằm chằm: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chiến tranh đã bùng nổ? Đồ Lôi đã chết? Các người trốn đi như thế nào? Tại sao không tìm thấy A Lệ? Cậu đang che giấu điều gì?”



Đại Vũ đỏ bừng mặt, không biết nên trả lời những câu hỏi liên tiếp này như thế nào.



Chẳng biết từ khi nào Mộ Đạt đã đến gần hai người, lẳng lặng nhìn Hứa Mộ Triều: “Hứa thống lĩnh, xin cô mau chóng trở về quân doanh, tiếp quản quyền chỉ huy, cứu Thú Tộc đang trên bờ diệt chủng.”



Hứa Mộ Triều giật mình nhìn ông ta: “Tình hình đã tồi tệ đến mức đó rồi sao? Đội trưởng Mộ, ông…….”



Đôi mắt vàng từng sắc sảo trầm ổn của Mộ Đạt, hôm nay đã chìm ngập trong u buồn ảm đạm. Ông cười châm biếm: “Tôi ư? Tôi đã tin vào Mộ Xâm, phản bội lại cô, cuối cùng ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được. Đồ Lôi chết rồi, tôi không thể báo thù được nữa.”



Lúc này Đại Vũ cẩn thận nói: “Đội trưởng, Đồ Lôi bị A Lệ giết bằng thuốc độc.”



Trong lòng Hứa Mộ Triều nhất thời chấn động, nhưng lại không dám hỏi tình hình cụ thể.



Đại Vũ nhìn sắc mặt cô, thở dài: “Chỉ tìm thấy thi thể của Đồ Lôi. A Lệ, cậu ấy mất tích rồi.”



Đại Vũ không dám nói cho biết Hứa Mộ Triều suy đoán của mình, nghe đám cận vệ của Đồ Lôi đồn đãi không ai nhìn thấy A Lệ rời khỏi phòng. Bọn họ nói, có lẽ trước khi Đồ Lôi chết, cũng không buông tha cho A Lệ.