Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 69 : Điều mong muốn

Ngày đăng: 01:35 20/04/20


Khi hai người trở lại doanh trại, đã là giữa trưa ngày hôm sau.



Giữa trưa hè oi ả, Hứa Mộ Triều lại bị vua Zombie dùng áo khoác quân đội bao vào trong ngực rồi ôm vào doanh trại, dao nhỏ để ở cổ khiến cô không cách nào nhúc nhích. Cô đổ mồ hôi đầm đìa lại cảm thấy căm hận không thôi. Minh Hoằng sẽ không bỏ qua cho mình, Thẩm Mặc Sơ sẽ bảo vệ mình sao? Rơi vào tay ai thì sẽ may mắn hơn một chút đây? Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ?



Cô không biết, thật ra trong lòng vua Zombie cũng hơi mờ mịt. Anh biết Minh Hoằng coi cô là tất cả, cũng biết Hudgens khao khát thân thể của cô. Thế nhưng anh lại muốn bất chấp hậu quả giữ cô bên người.



Vua Zombie đi thẳng một mạch, không muốn bất cứ kẻ nào thấy được cô gái trong lòng.



Rốt cuộc cũng đi đến cửa phòng ngủ của anh, tâm tình của anh vui sướng lạ thường. Nhìn mái tóc dài màu đen và đường cong uyển chuyển mềm mại bên sườn mặt của cô, anh bỗng nhiên cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô: “Em thật thơm”



Hứa Mộ Triều tức giận hừ lạnh một tiếng.



Lúc mở cửa ra, cả hai người đều biến sắc.



Trên sô pha màu nâu đậm, một bộ xương trắng đang ngồi ngay ngắn.



Hắn gọi khẽ: “Ngươi đi đâu thế?”



Thẩm Mặc Sơ im lặng vào phòng,đóng cửa lại: “Cô ấy chạy, tôi đi bắt trở về.”



“Phải không?” Hudgens cẩn thận đánh giá đôi mắt anh, mãi đến khi xác nhận trong đó chỉ toàn một màu xanh lục, mới nhìn về phía Hứa Mộ Triều: “Có thể chạy thoát từ trong tay Minh Hoằng, quả nhiên không giống người thường. Thả cô ta xuống đi.”



Thẩm Mặc Sơ đặt cô lên sô pha, dao nhỏ vẫn kề ngay cổ cô, khiến cô không dám hành động thiếu suy nghĩ.



Bởi vì liên tiếp biến thân và chiến đấu, chiếc váy dài màu hồng đào trên người cô đã rách rưới không chịu nổi. T rên bả vai mảnh khảnh và nơi đầy đặn trắng như tuyết là máu của Thẩm Mặc Sơ như họa tiết “triền chi liên” (1) uốn lượn tô điểm. Dưới mái tóc đen dài là khuôn mặt vô cùng cương nghị, dù không phải tuyệt sắc cũng đủ khiến kẻ “duyệt người vô số” như Hudgens hơi rung động.



“Vua Zombie, để chứng minh sự trung thành của ngươi….hãy giữ chặt lấy cô ta” Hudgens nở nụ cười,”Mùi vị của cô gái đứng đầu đại lục, ta phải nếm thử một lần mới được.”



Thẩm Mặc Sơ đờ ra trong vài giây.



Hudgens dõi theo anh, gằn từng tiếng: “Bắt lấy tay chân cô ta, cố định trên sô pha! Chờ ta chơi chán, sẽ cho phép ngươi cùng thưởng thức!”


“Tuân lệnh!”



Bác sĩ đứng bên do dự: “Nguyên soái, thân thể ngài?”



Cố Triệt cũng không thèm lý tới, chỉ liếc mắt một cái, tiếp tục ra những mệnh lệnh ngắn gọn mà sắc bén cho bọn thuộc hạ. Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, hai người Quan,Tạ đã tinh thần sảng khoái, hài lòng hả dạ. Giờ phút này, đừng nói là liên quân người máy – Zombie, cho dù là cả đại lục, cả vũ trụ đến tấn công, bọn họ cũng chẳng thấy có gì đáng sợ,



Bác sĩ và người hầu bất đắc dĩ nhìn nhau cười, chỉ có thể tận dụng mọi thứ , cố gắng truyền dịch cho Nguyên soái, chuẩn bị thức ăn ôn hòa bổ dưỡng. Hai người Quan,Tạ lĩnh mệnh, đang muốn rời đi, Cố Triệt lại gọi Tạ Mẫn Hồng ở lại.



Những người khác đều lui ra ngoài, Cố Triệt nhìn Tạ Mẫn hoằng, chậm rãi nói: “Thư của cô ấy đâu?”



Tạ Mẫn Hồng hít sâu một hơi, đi đến bên giá sách, bấm mật mã két sắt âm tường, thật cẩn thận lấy lá thư ra: “Cô ấy vừa đi nửa năm, tôi liền giúp ngài cất giữ.”



Cố Triệt gật gật đầu, mở thư ra, hàng mi đen dài hạ xuống, đôi mắt sáng như sao lấp lánh dao động.



Một lát sau, anh ngẩng đầu, gấp thư lại ngay ngắn, cầm trong tay.



“Nguyên soái….Hôm qua vừa nhận được tin, cô ấy đã trốn khỏi đại doanh của quân địch….Thế nhưng, tin tức lại bị chặt đứt.” Tạ mẫn Hồng chỉ cảm thấy, báo tin này cho Nguyên soái còn khó khăn hơn báo tin về cục diện chiến tranh khiến người ta nản lòng kia.



Cố Triệt trầm mặc một lúc, kéo hết các ống truyền dịch ra, vững vàng đứng lên.



Anh nhìn ra ngoài cửa cổ, nhìn bầu trời xanh lam ở phía Tây. Tạ Mẫn Hồng lại kinh ngạc phát hiện, đây là lần đầu anh thấy được tình cảm dịu dàng lạ lùng đến vậy trong mắt Nguyên soái.



“Mẫn Hồng, hai mươi lăm năm.” Giọng nói Cố Triệt chậm rãi lại trầm thấp, “Đây là lần đầu tiên,ngoài mong muốn quyền lực và thắng lợi, thứ tôi muốn có lại bị người khác đoạt mất.”



Tạ Mẫn Hồng bỗng nhiên không rét mà run, anh kinh ngạc phát hiện vẻ dịu dàng trong mắt Nguyên soái đã nhanh chóng biết mất không còn tăm tích, chỉ còn lại sự lo lắng và sát ý như mây đen dầy đặc trên mặt anh. Loại sắc mặt này chỉ từng xuất hiện khi tiền Nguyên soái chết bệnh, Phó Nguyên soái vì muốn soán vị mà công khai bôi nhọ tư cách của Nguyên soái quá cố, và lần thứ hai nó xuất hiện là khi chứng minh được cái chết khuất nhục của Cố Lệ.



Người trước, trong ba tháng ngắn ngủi, xương trắng của mười vạn quân phản loạn đã xếp đống, vây cánh toàn tộc của Phó Nguyên soái không còn ai sống sót, chặt đứt mọi hậu hoạn. Người sau, ngoài những tên Thú tộc làm nhục Cố Lệ đã bị Hứa Mộ Triều giết sạch, hơn ba nghìn cận vệ thuộc bộ tộc của Đồ Lôi, mặc kệ là có liên quan hay không, đều bị yên lặng phanh thây, ngay cả Hứa Mộ Triều một lòng bảo vệ Thú tộc, cũng không biết sự liên lụy tàn nhẫn này.



Sau đó, anh nghe vị Nguyên soái vốn không coi ai ra gì này thản nhiên khẳng định lại lần nữa: ” Thứ tôi rất muốn có.”



(1)Triền chi liên: Hoa văn uốn lượn hình hoa sen.