Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 70 : Cạm bẫy của anh

Ngày đăng: 01:35 20/04/20


Từ khi Minh Hoằng có ý thức tới nay, lần đầu tiên bị một loài cảm xúc gọi là "lo lắng" quấy rầy.



Trên chuyến bay trở lại doanh trại, hắn lại ra lệnh cho phi công sử dụng chế độ bay siêu tốc. Nhìn những tầng mây trùng điệp ngoài cửa sổ, hắn nghĩ cảm xúc của mình có lẽ đã ảnh hưởng bởi người phụ nữ Hứa Mộ Triều kia.



Cảm giác này xa lạ mà phiền toái, hắn nghĩ chẳng lẽ bởi vì tình yêu? Hay là bởi vì vật sở hữu của Minh Hoàng, không thể chia sẻ với những người khác?



Cái lắc trên chân Hứa Mộ Triều, ngoài chứa bom ra, còn là máy theo dõi. Cho nên sáng sớm ngày hôm trước, ngay khi vệ binh ở doanh trại báo cáo tin tức Hứa Mộ Triều chạy trốn, hắn cũng đã thấy quỹ đạo bay của cô trên màn hình.



Mười chiếc máy bay chiến đấu chực sẵn trên quỹ đạo bay của cô. Chỉ cần cô tiến vào tầm bắn, sẽ theo lời dặn của hắn, làm cô bị thương để ép cô ngoan ngoãn vâng lời. Mệnh lệnh chỉ cần bắn cảnh cáo không được bắn chết, khiến những phi công người máy chủ chốt cũng phải dốc sức tính toán một lúc lâu.



Tuy nhiên bọn họ không đợi được Hứa Mộ Triều. Trên đường đi, quỹ đạo bay của cô đột ngột dừng lại rồi chuyển hướng. Đến khi đội quân người máy vùng lân cận đi vào rặng núi kia tìm kiếm, tín hiệu cho thấy cô đã trở lại doanh trại. Mà ở tiền tuyến, loài người đã chế tạo ra hơn một nghìn người máy, tình hình chiến đấu khẩn cấp như vậy, khiến hắn không còn thời gian lo lắng đến những chuyện khác. Cho đến tận hôm nay mới có thể quay về doanh trại.



Cô ấy quay về doanh trại chưa? Lúc chạy trốn hình như có Zombie trợ giúp?



Kết quả này lại càng khiến Minh Hoằng thêm khó chịu. Chắc chắn là Thẩm Mặc Sơ đã sắp đặt tất cả chuyện này, hắn ta tuyên bố người phụ nữ họ Hứa là của hắn, muốn có được cô ấy không dưới một lần. Cái trò vờ tha để bắt thật này là muốn hợp tình hợp lý cướp đoạt cô ấy trên tay mình ư?



"Còn bao lâu nữa thì về đến doanh trại?" Hắn hỏi sĩ quan phụ tá.



"Tướng quân, còn mười phút nữa."



"Tìm thấy Hứa Mộ Triều chưa?"



"Người của chúng ta đã xảy ra xung đột với Zombie ở chỗ ở của Vua Zombie, vẫn chưa tìm thấy."



"Bảo bọn họ xông vào."



Tuy nhiên năm mươi phút sau, khi Minh Hoằng đích thân dẫn người giết chết mười cao thủ Zombie, đá văng cửa phòng của Thẩm Mặc Sơ ra. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn vẫn giận tím mặt!



Trên chiếc sô pha màu xám, thân thể thiếu nữ trắng như tuyết lạnh băng dưới chiếc váy dài rách nát, nhìn thấy mà giật mình. Trên khuôn mặt u ám chết chóc, đôi mắt nhạy bén bất kham trước kia, chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng bất lực.



Thân thể cường tráng của người đàn ông tóc đen bao trùm lấy cô, khi Minh Hoằng xông vào, có thể thấy trên khuôn mặt anh ta vùi bên vai cô, miệng đầy máu tươi.



Mà trên một chiếc sô pha khác, Hudgens ngồi nhàn hạ như thể chuyện không liên quan đến mình, dường như đang thưởng thức quá trình tử vong của cô. Khi hắn thấy mặt Minh Hoằng, bộ xương trắng bắt đầu lay động nhẹ, hình như hơi căng thẳng.



Một màn này kích thích trực tiếp đến thị giác của Minh Hoằng. Hắn cảm thấy rất tức giận, chưa bao giờ tức giận như vậy. Trước đây khi Hứa phản bội hắn trốn khỏi đảo Tây Vu, hắn cũng không tức giận đến thế. Hắn nghĩ, lẽ nào mình đã yêu Hứa Mộ Triều?



Hay chỉ vì người thuộc về Minh Hoằng thì không thể chia sẻ với người khác?




Minh Hoằng nói sang sảng: "Tung tích của Cố Triệt, sao lại có thể để chúng ta biết được dễ dàng như vậy? Một mình xâm nhập vốn là tối kỵ trong dùng binh, chắc chắn đây là cái bẫy của Cố Triệt. Nếu làm như lời anh nói, e rằng Cố Triệt nhất định có chiêu trò về sau, tiêu diệt quân chủ lực của ta."



Hắn nhìn chăm chú vào bản đồ tác chiến, các tướng lĩnh khác yên lặng chờ đợi.



Một lát sau, Minh Hoằng mỉm cười, chỉ vào một chỗ ở phía Đông Nam trên bản đồ: "Nếu như tôi đoán không lầm, nhánh quân này giả vờ tấn công để thu hút quân chủ lực của chúng ta, mục tiêu của chúng, nhất định là thành phố Bàng Sa ở Đông Nam."



Chúng tướng đều gật đầu. Hứa Mộ Triều cũng sáng tỏ thông suốt.



Bàng Sa là thành phố phồn hoa nhất nơi biên cảnh của loài người, bị người máy chiếm lĩnh đã trên ba tháng. Nơi đây tài nguyên khoáng sản cực kỳ phong phú, sau khi đạt được thành thị này, sản lượng của người máy tăng vọt trên diện rộng.



Cố Triệt có thừa lý do để đoạt lại thành thị này trước tiên! Nếu như anh ta thật sự tỉnh lại!



Ba ngày trước, tại tổng bộ chỉ huy liên quân loài người và Thú Tộc.



Sau khi nghe thấy mệnh lệnh Cố Triệt vừa tuyên bố, Thôi tư lệnh là người đầu tiên quỳ một gối xuống đất: "Nguyên soái, không thể!"



Cố Triệt mặc quân trang Nguyên soái màu xanh đậm, quân hàm trên vai vẫn tỏa ánh vàng chói mắt. Bên chân anh là một con cún tròn xoe trắng muốt đang nằm sấp lười biếng, có vẻ là giống chó bình thường, không hợp với vẻ cao quý của Nguyên soái. Chỉ riêng đôi mắt đen nhìn Thôi tư lệnh đã muốn ngốc cỡ nào thì có cỡ đó.



Nguyên soái dường như không hề để ý, hờ hững xoay người nhìn Thôi tư lệnh: "Không có gì là không thể. Kế hoạch tác chiến tổng thể quyết định như hội nghị ngày hôm qua, mọi người cứ tiến hành từng bước."



"Kế hoạch tổng thể thật sự rất hay, hiện tại mọi người đều tràn ngập lòng tin chắc thắng. . . .Nhưng ngài đích thân dẫn quân đoàn thứ tư xâm nhập vào thủ phủ của quân địch, còn cố ý tiết lộ tin tức ngài ở trong quân ------ Nếu như quân địch vây đánh thì phải làm sao đây?"



"Minh Hoằng dùng binh đa nghi cẩn thận. Ông giả tấn công vào thành phố Bàng Sa, hắn nhất định sẽ trúng kế." Cố Triệt chắp tay đứng sừng sững, "Huống chi cho dù hắn không mắc lừa, vây đánh quân đoàn thứ tư, lẽ nào tôi không diệt được quân chủ lực của hắn?"



"Nhưng mà. . ." Tuy rằng những chiến dịch lấy ít thắng nhiều làm chủ đạo của Nguyên soái nhiều không kể xiết. Nhưng Thôi tư lệnh vẫn không dám mạo hiểm, "Ngài nói không sai, thế nhưng ngài tự mình lao vào chốn nguy hiểm, chỉ e ngộ nhỡ. . . "



Cố Triệt lắc đầu: "Đã điều tra rõ rồi, tôi đã hạ quyết tâm tự dẫn binh cứu Hứa Mộ Triều về."



"Không bằng để thuộc hạ đi cho!" Thôi tư lệnh nói, "Hứa Mộ Triều đã bị bắt nhiều ngày, tuy rằng ngài đích thân đi cứu, sẽ khiến mười lăm vạn thú binh cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng dù sao ngài cũng không thể dấn thân vào nguy hiểm. . ."



Lời nói của ông bị Cố Triệt lạnh lùng cắt ngang: "Tôi không quan tâm mười lăm vạn thú binh có cảm kích hay không."



Thôi tư lệnh nhìn vẻ mặt dứt khoát của Nguyên soái, đột nhiên nhớ tới trong lúc Nguyên soái hôn mê, Hứa Mộ Triều cũng có những hành vi bảo vệ Cố Triệt dứt khoát như vậy.



Thôi tư lệnh chợt hiểu ra, ông có vô số lý do để khuyên can Nguyên soái không thể bất chấp mạo hiểm một mình. Nhưng lại không thốt lên được lý do nào để can ngăn người thanh niên trước mặt đích thân nghĩ cách đi cứu người yêu tình sâu nghĩa nặng trong lòng.