Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 71 : Cô độc suốt quãng đời còn lại

Ngày đăng: 01:35 20/04/20


Hứa Mộ Triều chưa từng sống trong cảm giác một ngày dài bằng một năm như lúc này.



Cố Triệt tỉnh lại rồi, ở ngay trong quân đoàn thứ tư, đại quân thẳng tiến về hướng Tây Nam còn chưa đụng độ với người máy. Tin tức này, mỗi ngày đều cuộn trào vang vọng trong lòng cô vô số lần.



Tuy rằng Minh Hoằng từng nghi ngờ khả năng việc Cố Triệt tỉnh lại, không khó để đoán rằng những kẻ khác cũng sẽ ngờ vực tin này. Nhưng trực giác nói cho Hứa Mộ Triều biết, anh đã tỉnh, nhất định đã tỉnh lại rồi.



Hơn nữa, anh đang ở ngay trong quân đoàn thứ tư, lại còn sẵn lòng tiết lộ tin tức này cho Minh Hoằng. Sự gan dạ ngoài sức tưởng tượng như vậy lại khiến cô cảm thấy đó chính là sự thật.



Cho nên, khi Minh Hằng hỏi Hứa Mộ Triều: "Cục cưng, em thấy Cố Triệt có ở trong quân đoàn thứ tư không?" Hứa Mộ Triệt lặng im trong chốc lát.



Sau đó, cô ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu đắn đo trả lời: "Có được hành tung của Cố Triệt dễ dàng như vậy có vẻ không bình thường cho lắm. Nhưng tướng quân, mọi việc phải lấy cẩn trọng làm đầu, không bằng chúng ta cứ bao vây tiêt diệt nhánh quân này?"



Minh Hoằng nghe cô nói vậy lại nở nụ cười, nói với hai người bên cạnh: "Trái tim của cô ấy vẫn luôn hướng về Cố Triệt, muốn phân tán binh lực của chúng ta. Cứ theo kế hoạch đã định từ trước, để nhánh quân này tiến tới, không cần quan tâm đến bọn chúng. Mục tiêu của chúng nhất định là thành phố Bàng Sa."



Hứa Mộ Triều vẫn duy trì sắc mặt trầm tĩnh, che giấu sự vui sướng trong lòng ----- Đã đạt được mục đích rồi.



Đang mừng thầm trong lòng, bỗng gặp phải ánh mắt như có điều gì suy nghĩ của ai đó. Hứa Mộ Triều lườm anh rồi quay đầu đi, không thèm để ý đến anh ta nữa. Ánh mắt quan tâm còn ý nghĩa gì? Cô đã không còn kiên nhẫn với một Thẩm Mặc Sơ mất đi ý thức.



Mà Vua Zombie bị trừng, dường như không có phản ứng gì tiếp tục bàn bạc cách phối hợp chiến đấu với Minh Hoằng và Hudgens.



Hứa Mộ Triều tựa ra sau, chiếc ghế mây Minh Hoằng có lòng tìm tới cho cô rất thoải mái. Cô híp mắt lại, dùng khóe mắt quan sát ba tên động vật giống đực.



Đúng vậy, động vậy giống đực, không phải đàn ông. Một người máy, một Zombie, và một người ngoài hành tinh. Hứa Mộ Triều chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình ngồi cùng phòng với các thủ lĩnh của kẻ địch, nhưng không phải với thân phận của tù nhân, mà là . . . một nữ quyến.



Minh Hoằng dường như hoàn toàn không hề để ý việc bị cô biết được bố trí quân sự của họ, việc này cũng không khiến Hứa Mộ Triều vui vẻ, trái lại càng khiến cô lo lắng ------- Như vậy có nghĩa rằng, cả đời này cô đừng mong thoát khỏi Minh Hoằng.



Tuy rằng thời gian trước, bởi vì cô mà Minh Hoằng và Hudgens đã mâu thuẫn. Nhưng hai người vẫn là đồng minh như cũ, chỉ cần chia rõ ranh giới, nước sông không phạm nước giếng, bọn họ sẽ không thật sự tổn hại hòa khí chỉ vì một người phụ nữ.



"Tôi cũng cho rằng, Cố Triệt không thể ở trong quân đoàn thứ tư." Vua Zombie nói, "Nhưng hắn ta nhất định đã tỉnh lại."



"Ồ?" Trên phương diện quân sự, Hudgens còn không bằng Hứa Mộ Triều. Trong hội nghị quân sự, hắn là nhân vật chỉ biết lắng nghe.



Minh Hoằng cũng nhướn mày.
Anh tiến lên một bước, cô lập tức phòng bị lùi về phía sau.



Anh hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Mộ Triều, là tôi. Tôi đã khôi phục nhân tính rồi. Là tôi, Thẩm Mặc Sơ đây."



Hứa Mộ Triều ngạc nhiên hốt hoảng, cô nhìn anh chằm chằm. Dáng vẻ của anh chật vật như vậy, thần sắc sinh động này rõ ràng Vua Zombie không thể có được.



Thế nhưng, cô phải tin thế nào đây?



Cô lắc đầu: "Cút! Tôi không tin anh nữa."



Bảo tôi phải tin anh thế nào đây? Sau khi anh cướp đoạt cơ thể tôi như dã thú, sau khi anh không hề lưu tình cắt đứt cơ hội chạy trốn duy nhất của tôi, sau khi anh gần như hút sạch máu tôi!



Cũng bởi vì anh, Cố Triệt suýt chết, mê man bất tỉnh. Mà tôi, đời này kiếp này, có lẽ không thể gặp được anh ấy nữa.



Nhưng Thẩm Mặc Sơ vẫn nhìn cô, nhìn cô với ánh mắt tĩnh lặng mà đau thương. Anh từ từ tiến lên trước, cho đến khi dồn cô đến góc tường không thể lùi về sau được nữa.



"Cố Triệt ở quân đoàn thứ tư phải không? Cái gọi là đánh lén Bàng Sa, chẳng qua là tôi phối hợp với loài người diễn một vở kịch. Có lẽ quân đội loài người cũng kì lạ, vì lẽ gì mà quân Zombie lại thùng rỗng kêu to giống bọn họ. Ba tướng quân của Hudgens đã từng là cấp dưới trung thành với tôi, đã bị tôi tận tay giết chết. Sau ngày tôi uống máu em, tôi bắt đầu khôi phục nhân tính. Tôi mới bắt đầu ý thức được mình đang làm gì."



Hứa Mộ Triều hoang mang bất định nhìn anh, phải vậy không? Thật sự như vậy sao? Vua Zombie trầm luân, thật sự đã khôi phục nhân tính ư? Nhưng quả thực, trong vòng trăm năm, mình là người duy nhất thoái khỏi gien của người Cận Tinh.



Nhưng đây có phải là cái bẫy của bọn họ, để dẫn dụ mình, dẫn dụ Cố Triệt không?



Song, lời nói tiếp theo của Thẩm Mặc Sơ, lại khiến Hứa Mộ Triều bật khóc, hoàn toàn tin lời anh nói.



Anh tiến lên phía trước, nói từng câu từng chữ: "Mộ Triều, tôi rất hối hận về đêm đó. Bởi vì tôi biết, tôi đã vĩnh viễn mất em."



Thẩm Mặc Sơ, đã vĩnh viễn đánh mất Hứa Mộ Triều.



Ánh sáng duy nhất trong trăm năm tăm tối của tôi, cô gái duy nhất tôi mong mỏi yêu thương, đã bị chính tay tôi đánh mất, không thể lấy lại được.



Cho dù vì loài người hay vì Zombie, cho dù đạt được tự do vĩnh cửu, tôi vẫn cô độc, cô độc suốt quãng đời còn lại.