Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 721 : Chọc thủng bộ mặt thật của cô và cắt đứt hoàn toàn

Ngày đăng: 12:20 19/04/20


Hà Dĩ Kiệt sớm đã dặn dò thư ký Triệu đi chọn bảo mẫu, bởi vậy buổi tối trở về khi nhìn thấy chị Lâm, cũng không có cảm giác kinh ngạc. Anh thờ ơ lạnh nhạt một hồi, thấy chị chân tay nhanh nhẹn, bản thân cũng khá gọn gàng sạch sẽ, thoạt nhìn hình như Nặc Nặc cũng rất thích chị, cho nên cũng quyết định thu nhận chị. Trái tim con trẻ vốn cực kỳ trong sáng và đơn thuần, ai đối xử tốt, ai đối xử không tốt với bé, bé đều có thể nhận ra được rất rõ ràng, ai thực lòng thương yêu, ai chỉ qua loa với bé, bé cũng nhận biết được ngay, rất chính xác.



Hà Dĩ Kiệt vốn là người đàn ông kiêu ngạo và tự phụ, anh cũng giống như tất cả mọi người đàn ông khác khắp trong thiên hạ, đều cho rằng mình không có gì là không làm được, có thể khống chế được toàn cục. Mặc dù lúc trước trong lòng anh bắt đầu có sự hoài nghi, hình như thư ký Triệu và Đỗ Phương Phương đã cấu kết với nhau làm chuyện gì đó. d∞đ∞l∞q∞đ Nhưng anh lại không ngờ rằng thư ký Triệu lại dám giở trò đùa giỡn ở ngay dưới chính mí mắt của mình, dám dùng thủ đoạn tung tin vịt để đùa giỡn anh, huống chi, thư ký Triệu còn biết rất rõ con gái Nặc Nặc chính là đối tượng mà anh luôn yêu thương, nhớ nhung nhất.



Thư ký Triệu đã đi theo anh lâu như vậy, giờ đây đã có thể phân biệt được rất rõ cái gì nhẹ cái gì nặng, thêm nữa với tình hình hiện nay, cậu ta còn muốn đi ra nước ngoài thật không? Anh nắm chặt cậu ta ở trong lòng bàn tay không rời khỏi cậu ta một ngày, mà còn không biết cậu ta đã trở mình, đã gây ra những trận sóng cồn gì nữa là!



Nhưng mặc dù trong nội tâm nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn đối xử với cậu ta như cũ, có lẽ là bởi vì lúc này anh muốn để người kia ở lại bên cạnh Nặc Nặc mà lặng lẽ quan sát.



Đợi sau khi chị Lâm tắm rửa cho Nặc Nặc xong, mang ra ngoài, Hà Dĩ Kiệt mà bắt đầu hỏi thăm xem vì sao cô bảo mẫu nhỏ tới đây lúc trước, giờ lại không làm ở đây nữa. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn  Anh đứng bên cạnh vừa ôm Nặc Nặc để chị lau tóc cho con gái, vừa hỏi han vừa cầm thuốc mỡ cho chị Lâm.



Chị Lâm cũng có chút do dự, mấy lần há miệng ra rồi nhưng lại không sao mở miệng để nói nổi, bộ dạng đầy vẻ khó xử. Dù sao chị cũng là người vừa mới tới, nói những lời không hay về người làm trước mình, người khác nghe thấy dù như thế nào cũng sẽ có cảm giác rằng chị đã kín đáo dụng tâm. 




Hà Dĩ Kiệt cố kiềm chế lại mọi suy nghĩ trong đầu lẫn cơn giận đang đang cuồn cuộn trong đáy lòng. Anh ôm lấy Nặc Nặc vội vã dịu dàng dỗ dành, trong lòng lại thầm hận mình ở trước mặt Nặc Nặc mà không biết thu lại cảm xúc, ngộ nhỡ làm Nặc Nặc sợ hãi, con gái anh sẽ không muốn gần gũi thân thiết với mình nữa thì biết làm sao bây giờ?



Quả nhiên lần này anh đã phải dỗ dành Nặc Nặc rất lâu, miễn cưỡng lắm cô bé mới ngừng được tiếng khóc. Hà Dĩ Kiệt tự mình thoa thuốc mỡ tiêu sưng lên vùng bị bầm đỏ cho con gái, vừa nhìn thấy vết đỏ kia, lửa giận trong anh lại càng không khỏi bốc lên cuồn cuộn thêm nữa. Nhưng anh lại phải cố nén xuống vì sợ lại hù dọa khiến Nặc Nặc bị sợ hãi. Nặc Nặc ở trong ngực anh nũng nịu rất lâu mới ngủ thiếp đi, nhưng vẫn còn khóc thút tha thút thít. Không biết có phải là do chưa được ở bên cạnh mẹ hay không mà cô bé giống như đặc biệt cảm thấy không được an toàn. Buổi tối luôn bị gặp ác mộng, lúc ngủ nhất định phải được anh ôm vào trong ngực, sau đó cô bé phải nắm lấy ngón cái của anh mới có thể ngủ được.



Mỗi lần Nặc Nặc ngủ, Hà Dĩ Kiệt đều ngồi lại rất lâu, anh ngây ngẩn nhìn gương mặt của con gái, anh nhớ Tư Tư, nhớ đến khó chịu, hận mình không thể chết để đi theo cô được. Nhưng khi nhìn thấy Nặc Nặc, anh lại không nỡ, nếu như không còn cha mẹ thì Nặc Nặc biết làm sao bây giờ?



Anh biết rõ có thể dựa vào Thiệu Đình và Tĩnh Tri hoặc là ngay cả Bắc Thành nữa, bọn hộ đều có thể đối xử với Nặc Nặc rất tốt, sẽ coi Nặc Nặc như con đẻ của mình. Nhưng dù sao bọn họ vẫn là người ngoài, làm sao có thể bằng cha mẹ đẻ của Nặc Nặc được?



Trong lòng Hà Dĩ Kiệt thật chua xót, nghĩ đến Thiệu Đình đã xa cách được gần hai năm. Lại nghĩ trong khoảng thời gian này anh lại bận rất nhiều công việc, hơn nữa toàn là những chuyện rất gấp, anh không còn thời gian rảnh để chăm sóc cho Nặc Nặc nữa, không bằng anh mời vợ chồng bọn họ dẫn theo Khả Khả trở về nước một chuyến. Trước hết anh sẽ gửi Nặc Nặc nhờ vợ chồng bọn họ đưa theo bên mình. Con bé có bạn chơi chỉ lớn hơn một tuổi, sẽ không có những suy nghĩ cách xa nhiều lắm, như vậy sẽ tốt cho Nặc Nặc hơn. Mỗi lần trở về nhà, nhìn thấy Nặc Nặc ngồi chơi xếp hình hay chơi đồ hàng một mình ở trên sàn nhà, anh thấy đau lòng đến khó chịu. Con gái của anh, anh đã từng mơ ước sẽ mang đến cho con gái bảo bối của mình tất cả những gì tốt nhất, quý giá nhất trên thế giới này. Nhưng bởi vì công việc của anh lại quá bận rộn, không thể có được thời gian rảnh rỗi dành riêng cho con gái, để Nặc Nặc cũng được vui vẻ hạnh phúc như bao bạn nhỏ cùng lứa tuổi khác. Nếu anh còn tiếp tục như vậy nữa thì cô đã bị chết không rõ ràng, giờ đã nằm dưới đất rồi mà vẫn không được yên tâm. Như vậy chẳng phải là anh đã phụ lòng tin tưởng vô điều kiện của Tương Tư đối với anh hay sao?