Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 722 :

Ngày đăng: 12:20 19/04/20


Hà Dĩ Kiệt luôn không dám nhớ lại, mỗi lần nhớ tới tất cả những gì cô đã làm trước lúc lâm chung, mỗi lần nhớ tới những lời nói mà cô đã nói với thím Phúc ngày đó, cho dù cô đã từng phải chịu những nỗi khổ sở lớn đến như vậy, nhưng mà cô vẫn tin tưởng anh vô điều kiện, trong lòng của anh thấy khó chịu như là bị gác ở trên bếp lửa nướng chín vậy. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Nhưng mà bây giờ thì anh đã làm những gì, con gái ở bên cạnh anh, nhưng ngay cả thân phận quang minh chính đại của mình cũng không có, lại còn bị một bảo mẫu nhỏ nhoi kia bắt nạt...



Hà Dĩ Kiệt lăn lộn khó ngủ, nhưng anh vẫn không dám tùy tiện xoay người, Nặc Nặc ghé vào trong lòng ngực của anh ngủ rất say sưa. Có lẽ đây chính là sự thần kỳ của liên hệ máu mủ, cho dù con gái tiếp xúc với anh không nhiều nhưng cô bé vẫn dựa dẫm vào anh như vậy.



Hà Dĩ Kiệt không nhịn được liền cúi đầu hôn một cái vào trán của con gái.  diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Trong lúc ngủ mơ cô bé quơ quơ bàn tay nhỏ bé mũm mĩm, cái miệng nhỏ nhắn cong lên. Anh ôm chặt con gái vào lòng đầy yêu thương. Nặc Nặc liền trở mình vểnh cái mông đít nhỏ lên sau đó lại chìm vào trong giấc ngủ say. Trái tim anh mềm nhũn gần như tan chảy thành nước, anh cầm cánh tay của con gái để lộ ở bên ngoài cho vào trong chăn, vòng tay ôm siết lấy con, nhưng lúc này trong lòng anh đã dần dần hiện lên một ý niệm ...



*****************************************



Một tuần sau đúng vào thời điểm bí thư Tiếu và Tiếu Tử Tuấn di dân ra nước ngoài, buổi sáng hôm đó sau khi Hà Dĩ Kiệt gọi điện thoại tới nói rằng buổi trưa anh sẽ không trở lại, Dieendaanleequuydonn chị Lâm vừa cúp điện thoại liền lập tức liên lạc với Đỗ Phương Phương. Đỗ Phương Phương tới rất nhanh, sau khi vào cửa, Nặc Nặc vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy cô, liền lập tức co rúm người lại một cái. Trong đôi mắt to tỏa ra sự  sợ hãi, chân bước thật dài xiêu xiêu vẹo vẹo, lông mi run rẩy, cái đầu nhỏ rũ xuống, núp ở phía sau chiếc ghế ăn cơm to tướng. Chị Lâm bưng cháo đến dỗ dành để cho cô bé ăn, nhưng bé nhất định không ăn, ngón tay mập mạp cứ xoắn vào nhau, một lát sau, liền quắt miệng lại chực muốn khóc lại không dám khóc, nước mắt đã vòng quanh doanh, nhút nhát khiếp sợ nhìn chị Lâm: "Ba ba, tìm ba ba..."



Chị Lâm ở cùng với Nặc Nặc mấy ngày nay, cũng nhận thấy cô bé này rất ngoan ngoãn đáng yêu, cho dù là người có tâm địa sắt đá cũng không khỏi có cảm tình với bé. Thấy bộ dáng Nặc Nặc vừa ngoan ngoãn lại vừa gọi ba ba đáng thương như vậy, chị Lâm không khỏi có chút không đành lòng. Nhưng Đỗ Phương Phương ở đây, chị cũng không dám nói điều gì, đành phải giả bộ như không nghe thấy, lại xúc một thìa cháo lên thổi vài cái đưa đến bên miệng Nặc Nặc, dỗ dành khuyên nhủ: "Nặc Nặc ngoan nhé, mau ăn cháo đi ..."




Sắc mặt Hà Dĩ Kiệt khó coi đến dọa người. Thư ký Triệu đứng ở bên cạnh cũng không dám thở mạnh ra ngoài, trong lòng không ngừng thầm kêu lên, thôi xong rồi, thế là hỏng rồi. Thiệu Đình và Tĩnh Tri đi theo phía sau Hà Dĩ Kiệt, cả hai người cùng biểu lộ vẻ mặt không dám tin, khi nhìn thấy những hình ảnh đang diễn ra ở trong phòng. Đặc biệt là Tĩnh Tri, bởi vì cô sớm đã làm mẹ, nên càng không thể nhìn nổi cái cảnh như thế, nước mắt cô đã trào ra ào ạt, thi nhau lăn xuống. Thiệu Đình đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, anh không nói gì, nhưng đáy mắt lại đang chứa đựng sự lo lắng sâu sắc.



Nặc Nặc bị ngón tay của Đỗ Phương Phương dúi mạnh một cái nên ngã ngồi xuống trên mặt đất,



Trên trán cô bé đã hiện lên một vết đỏ rực, muốn khóc nhưng lại không dám khóc. Đỗ Phương Phương hung dữ giống như bà phù thủy trong chuyện cổ tích mà mẹ đã kể. Cô bé cực kỳ sợ hãi, cô nhớ ba ba, cũng nhớ mẹ. Vì sao cả ba và mẹ của bé đều không có ai quan tâm đến bé nữa vậy? Nặc Nặc khóc lặng đi, hai mắt đẫm lệ, giữa lúc mơ hồ cô bé chợt nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt đứng ở ngoài cửa. Thoáng cái Nặc Nặc buông bàn tay nhỏ bé đang che miệng ra, gào lên một tiếng thật to, khóc rống lên. Tiếng khóc nghe khàn đặc, khóc đến xé tim xé phổi, làm cho trái tim người nghe như bị vặn xoắn lại, lẫn trong tiếng khóc nức nở còn nghe rõ tiếng con trẻ gọi cha thảm thiết: "Ba ba... Ba ba... Đánh Nặc Nặc... Nặc Nặc, Nặc Nặc... Đau..."



Nặc Nặc khóc nức nở, đứng bật dậy, thân thể nhỏ bé mập mạp nghiêng ngả, xiêu vẹo, cố chạy nhanh đến trước mặt Hà Dĩ Kiệt. Cô bé đã khóc đến khản cả giọng, những giọt nước mắt to tròn giống như chuỗi ngọc trai bị đứt dây thi nhau lăn xuống. Một cô bé đáng yêu như vậy, giờ đây quanh miệng đã đỏ rực lên, khắp người dính đầy cháo be bét, tóc tai cũng rối bời. Tĩnh Tri nhìn mà thấy không sao cầm lòng nổi, cô quay mặt lại, gục đầu vào trong ngực Thiệu Đình khóc nức nở...



Hà Dĩ Kiệt mím miệng, nghiến chặt hàm răng, đáy mắt đỏ ngầu tựa như sắp sửa phun ra máu. Anh không đợi Nặc Nặc chạy đến trước mặt mình, chỉ bước nhanh mấy bước lên phía trước, ngồi xổm xuống ôm siết con gái vào trong ngực. Trong cổ họng của anh đã nghẹn cứng lại cực kỳ khó chịu, ngọn lửa giận ở trong lồng ngực anh giờ đã không sao nén nổi nữa, bốc lên cuồn cuộn, tuôn ra bên ngoài. Nặc Nặc vùi trong ngực của anh khóc nức nở, người run rẩy không ngừng. Rốt cuộc anh cũng không sao kìm chế nổi nước mắt nữa, cứ để mặc cho lệ trào ra rơi xuống. Nhưng anh lại gắng sức khắc chế, cuống họng khản đặc, nhẹ nhàng dỗ Nặc Nặc: "Bảo bối, ba ba sai rồi, ba ba đã sai rồi, ba ba đã làm cho Nặc Nặc phải chịu tủi thân...Từ nay về sau sẽ không bao giờ như thế nữa, sẽ không bao giờ như thế nữa... Ba ba thề với Nặc Nặc. Nặc Nặc đánh ba ba đi, ba ba thật là ngu ngốc, thật là khốn kiếp, Nặc Nặc cứ đánh ba ba đi..."