Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
Chương 12 : Cưỡng bức đầy biến thái
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
Trong đêm khuya hôm ấy không biết anh đã chạy bao nhiêu lâu. Cũng trong đêm đó, rất lâu sau khi ba ba bị người ta hãm hại chết đến nay, đây là lần đầu tiên anh không muốn tiếp tục sống nữa, lần đầu tiên anh bị mất đi dũng khí muốn được sống!
Suốt một tuần liền anh không hề về nhà. Anh không hận mẹ, nhưng anh lại không biết nên đối mặt thế nào với mẹ mình. Anh biết rõ hiện tại gia đình mình đã bị lâm vào đường cùng. Không biết bao nhiêu người đã nghĩ muốn đưa anh vào chỗ chết. Ngày ấy khi ba anh bị song quy, bị Viện Kiểm sát khởi tố, sau đó người đàn ông ấy đã một bước về chầu trời... Anh biết rất rõ ba mình sẽ không để lại cho anh cái tai họa này!
Danh mục những khoản nợ kếch xù nói không nên lời kia, lại luôn luôn có dấu tay và con dấu riêng của ba. d Cho dù anh và mẹ có đi tố cáo cũng không có cách nào, anh biết rõ mẹ đã phải chịu nhục nhã như vậy là vì muốn anh được sống sót để rửa hết những oan khuất cho ba ba. Anh cũng biết mẹ vì không muốn anh bị những người của công ty đòi nợ kia quấy rầy làm tổn thương nên mới có thể làm như vậy. Anh càng biết rõ hơn nữa, mẹ bám víu lên những kẻ tâm địa rắn rết kia là bởi vì muốn để cuộc sống của hai mẹ con được trôi qua yên ổn một chút, sẽ không còn ai mỗi ngày đêm đến đập vỡ cửa sổ của bọn họ nữa, không có kẻ nào còn đến đổ dầu vào trên cửa của nhà bọn họ nữa. Anh cũng không cần phải để tâm phòng ngừa đột nhiên bị người bắt cóc đánh đập khi đang trên đường đến trường học nữa. Dieendaanleequuydonn Nhưng anh tình nguyện để bản thân mình bị người đánh chết thật sự, chứ cũng không muốn nhìn thấy mẹ như vậy!
Mẹ anh là người tao nhã, yếu đuối và xinh đẹp, vốn chỉ nên vĩnh viễn mặc bộ váy áo trắng xinh đẹp ngồi ở vườn hoa trong nhà, nấu cà phê làm bánh ngọt có hương vị ngọt ngào cho anh ăn; vốn chỉ nên là một cô gái nhỏ luôn đứng ở đằng sau ba ba nở nụ cười e lệ và hạnh phúc. Mẹ là người nho nhã và có tri thức hiểu biết lễ nghĩa, chưa bao giờ dựa vào việc ba ba làm quan lớn mà tỏ vẻ cao ngạo kênh kiệu. Mẹ là người luôn luôn ôn hòa săn sóc đối đối với những người hầu trong nhà. Trên đường đi, nếu nhìn thấy những đứa trẻ ăn xin, tròng mắt mẹ liền đỏ lên, sau đó cho bọn chúng tiền. Mẹ cứ âm thầm làm từ thiện, không biết dùng danh nghĩa của mình để quyên góp như bao người khác. Nhưng vì sao đến cuối cùng, kết quả đền đáp cho một người xinh đẹp thiện lương như mẹ lại như vậy chứ?
Tại sao những người đàn ông đầy chán ghét và dơ bẩn ấy lại có thể làm nhục nhã mẹ của anh một cách bừa bãi như vậy? Anh vừa đau lòng cho mẹ, lại vừa không muốn đối mặt với mẹ. Anh không đến trường nữa, lang thang ở bên ngoài suốt một tuần lễ, rồi sau đó giáo viên chủ nhiệm lớp gọi anh vào văn phòng trường học. ¬
Đến cả việc gặp mặt mẹ lần cuối cùng anh cũng không thực hiện được. Thảo nào khi anh bỏ nhà ra đi lại không hề thấy mẹ đi khắp nơi tìm anh. Nguyên nhân là do buổi tối hôm đó, khi mẹ đuổi theo anh ra đến ngoài đã bị đột quỵ, chết ngay ở đầu đường. Người thân cuối cùng duy nhất của anh trên đời này đã không còn...
Anh không được nhìn thấy thi thể của mẹ, chủ nhiệm lớp nói cho anh biết, lúc mẹ anh ra đi trên người không có một vết thương nào, sắc mặt vẫn xinh đẹp như hồi còn sống.
Cô liên tục ngâm mình ở trong bồn tắm, khi đi vào thì bầu trời vẫn còn sáng, cho đến bây giờ đã nhất mực tối đen, mà cô vẫn chưa trở ra. Buổi chiều Hà Dĩ Kiệt đã ra khỏi nhà. Buổi tối sau bữa tiệc anh mới trở về, trong phòng ngủ tối đen như mực. Anh bật đèn lên, nhìn thấy trên giường không ai, lại nghe người hầu nói, cô vẫn chưa hề ra khỏi phòng, nghĩ đi nghĩ lại, anh liền đi tới phòng tắm. Vừa mới mở cửa, bật đèn lên, quả nhiên, anh thấy cô vẫn còn đang ở trong bồn tắm.
Hà Dĩ Kiệt đứng đó trong chốc lát, nhìn qua sắc mặt trắng bệch của người thiếu nữ. Mái tóc dài của cô nổi bập bềnh ở trên mặt nước, thân thể nằm cuộn tròn lại trong nước, hai tay vòng quanh ngực, không hề nhúc nhích. Anh nhìn khuôn mặt cô, một gương mặt trẻ trung, mơn mởn, gầy guộc, cô trưởng thành xem ra cũng khá xinh đẹp, chỉ là số mệnh cô không tốt, lại là con gái của người kia.
Anh thuận tay cầm một cái khăn bông thật to đi đến bên cạnh bồn tắm, khẽ vươn tay giữ chặt lấy cánh tay của cô đã sớm lạnh như băng, lôi cô từ trong nước lôi ra. Cô run người lên một cái, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi, hoảng hốt giống như mắt của một con mèo nhỏ ngước nhìn anh. Bất giác anh thoáng nở nụ cười yếu ớt, dùng khăn bông quấn hết cả người cô, đứng dậy ôm cô vào trong ngực ra khỏi phòng tắm.
Nằm ở trong ngực anh cô lạnh run, mãi cho đến cuối cùng, khi bọn họ cùng nằm một chỗ ở trên giường, anh ôm cô, mãi tới khi thấy anh cũng không có thêm động tác gì hơn nữa, nhịp tim của cô mới dần dần bình thường trở lại.
“Có phải là em rất hận tôi không?” Anh nghiêng mặt qua, ngón tay phủ lên đôi mắt đã nhắm lại của cô. Trong đêm tối, Tương Tư nhẹ nhàng run lên một cái: “Vì sao, vì sao anh lại đối xử với em như vậy?”
“Cô bé láu lỉnh....” Anh cười, nơi đáy mắt có chút quỷ quái, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng. Anh nghiêng người, che lên thân thể của cô, trong đêm tối nhìn cô, khẽ thì thầm ở bên tai cô: “Đây cũng không phải là chuyện gì xấu, chờ khi em nếm trải được niềm vui thú trong đó, em sẽ phải cảm ơn tôi...”