Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
Chương 13 : Nhiệt tình như lửa
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
Trong đêm tối anh
nhìn khẽ thì thầm ở bên tai cô: “Đây cũng không phải là chuyện gì xấu,
chờ khi em đã được nếm trải niềm vui thú trong đó, em sẽ phải cảm ơn
tôi...”
Đột nhiên Tương Tư mở mắt ra, hai con ngươi trong
veo như nước cứ lặng yên nhìn anh như vậy, nhưng không biết vì sao dường như nó lại cuốn hút anh. Ngón tay của hắn khẽ vuốt trên mí mắt của cô,
anh gần như có thể cảm nhận được sự run rẩy rất khẽ ở trong cô, động tác của anh chậm lại, nhưng vẫn không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn cô.
die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Anh không thể phủ nhận, giờ phút này ánh mắt
của cô là ánh mắt sạch sẽ nhất, trong sáng nhấttrong số những người
phụ nữ mà anh đã từng gặp. Nó chứa đựng trong đó ánh sáng rực rỡ của
tuổi thanh xuân, đó là sự chờ mong, là sự quật cường vĩnh viễn không bao giờ chịu thỏa hiệp. Không thể phủ nhận, ánh mắt ấy đã làm anh bị xúc
động.
“Hà Dĩ Kiệt.” Lần đầu tiên cô
gọi tên của anh nghe dịu dàng như vậy, nơi mi tâm của anh hơi căng ra
chút một, có một loại cảm xúc gần như không nói ra được từ trong ngực
dâng tràn ra bên ngoài. Anh trầm giọng đáp lại một tiếng, hai tay nâng
gương mặt của cô. Khuôn mặt của cô rất nhỏ, một bàn tay của anh gần như
có thể hoàn toàn che kín hết gương mặt ấy.
“Em không hận
anh, kể cả bây giờ, em cũng chưa từng bao giờ hận anh, anh có biết vì
sao không?” Cô chớp mắt mấy cái, chăm chú nhìn anh thoáng nở nụ cười
“Bởi vì tôi đã giúp em chôn cất cha mẹ, đúng không?”
“Đúng thế! Hũ tro cốt của ba mẹ em đã bị nhét vào kho
chứa đồ của khu vườn mộ suốt ba tháng trời, không có một ai nguyện ý ra
tay giúp em, kể cả người thân thiết nhất trong gia đình họ hàng, kể cả
bạn thân của ba ba em khi còn sống giờ, kể cả cấp dưới mà do một tay ông đã đề bạt, không ai dám ra mặt. Ba và mẹ em đang nằm trong cái hộp nhỏ
bị người ta xếp chồng chất lên, hồn xiêu phách lạc không nơi nương tựa.
Em biết rõ thời khắc ấy, mọi người đều cảm thấy nguy hiểm cho bản thân,
nên cũng không ai muốn chọc vào đó để tự gây phiền toái cho mình. Cho
nên em không hận những người kia, bọn họ chỉ là muốn bảo vệ cuộc sống
của chính mình, điều này cũng không hề sai, nhưng em đã từng đã nói với
bản thân, nếu như ai có thể giúp được em, em sẽ dốc hết toàn bộ sức lực
để báo đáp người đó. Cho nên, cho dù anh đối xử
với em như thế nào, em cũng không hề hận anh, một giọt nước cũng là ơn,
đương nhiên báo ân thì cần phải dùng cả dòng suối để trả nghĩa. Ba em
vẫn luôn dạy em như vậy
Eo của cô dường như bị anh làm cho sắp sửa gãy ra đến nơi. Bên trong cơ thể của cô bỏng rát đến đau nhức, khiến nước mắt
cô trào ra. Cô túm lấy cánh tay của anh, móng tay sắc nhọn đâm vào anh,
nhưng lại càng làm cho hai mắt anh đỏ đọc, động tác lại càng vừa tàn
nhẫn vừa hung ác tăng thêm vài chục lần. Cô đau đến mức gương mặt vặn
vẹo móp méo, lại càng làm cho phía hạ thân càng thít chặt lại. Rốt cục
anh không sao chịu nổi nữa, hai tay xoa lên bộ ngực mềm mại của cô, tiếp tục ra vào trong cô thêm lần nữa, rồi sau đó mới gầm nhẹ lên một tiếng
rút ra khỏi thân thể của cô...
Toàn thân Tương Tư đều đang
phát run lên. Cô đau đến muốn khóc nhưng cũng không sao khóc nổi nữa.
Trước ngực là một khoảng ẩm ướt dinh dính rất khó chịu, nhưng cô lại
lười biếng không muốn động đậy, phảng phất như sắp chết rồi vậy, ngay cả việc hơi cử động ngón tay thôi, cô cũng đã không còn sức lực nữa rồi.
Thân thể vẫn còn trần trụi, Hà Dĩ Kiệt xuống dưới giường, rót một cốc
nước ấm lớn, anh uống vài ngụm rồi đi trở về bên giường, thấy cô nằm ở
nơi đó, cả thân thể đầy vết bầm, mặt trắng như tờ giấy, tựa như phát
sáng cả trong bóng đêm.Anh nghe thấy tiếng lòng của mình thở dài một
tiếng, xoay người lau rửa qua loa thân thể cho cô một chút, sau đó ngồi
yên bên cạnh giường, ôm cô vào trong ngực mình, đưa cốc nước đến bên
miệng của cô, cho cô uống mấy ngụm nước. Cô từ từ nhắm hai mắt lại,
ngoan ngoãn uống nước, giống như là một con búp bê bằng vải mặc kệ cho
anh sắp đặt.
Thân thể trong ngực anh mềm mại giống như cục
bột mì vậy, anh lại có chút không kiềm chế nổi bản thân, hôn vào trên
mặt, trên miệng nhỏ mấy lần, lại xoa bóp khắp nơi trên người mấy lần
nữa, sau đó anh mới thở dài một hơi, thả lại cho cô nằm ở trên giường,
”Vật nhỏ, đêm nay tôi bỏ qua cho emi, ngày mai ngày mốt đừng đến trường
học nữa, nghỉ ngơi một vài ngày, ngày mai tôi sẽ đưa em đi đến một vài
nơirất đẹp.”
Anh nói xong, lại khẽ vỗ nhè nhẹ trên đầu cô:“Ngủ đi.”
Tương Tư thật sự rất mệt mỏi, cô không sao chịu nổi nữa, mí mắt nặng nề dính
chặt vào nhau. Trong lúc mơ hồ hốt hoảng, trong ánh mắt đầy cảm giác
nham nhám, cô nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt đi vào trong phòng tắm. Chỉ thoáng
qua một lúc, chốc lát sau, anh đã ra khỏi phòng tắm, tiếng bước chân đi
lại loạt soạt vang lên trong phòng. Tương Tư mơ mơ màng màng sắp chìm
vào trong giấc ngủ thì lại nghe thấy tiếng mở cửa. Cô chợt giật mình sợ
hãi, ngồi phắt dậy, nhưng lại nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt mặc quần áo xong
xuôi, đi ra phòng ngủ...