Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 14 : Người con gái can đảm

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Trong luồng ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, cô chỉ nhìn thấy một bóng

lưng cao to anh tuấn, loáng cái sau đó đã không còn nhìn thấy rõ được

nữa rồi...



Trong lúc đó đột nhiên Tương Tư cảm thấy không

buồn ngủ nữa, cô cuộn chăn quanh người ngồi dậy. Máy điều hòa nhiệt độ

liên tục thổi làm nhiệt độ trong phòng rất thấp, nhưng cô cũng không cảm thấy lạnh. Chuyện vừa xảy ra trong phòng vẫn còn để sót lại mùi vị làm

cho cô cảm thấy không được thoải mái, nhưng nó lại cũng như một giấc

mộng.



Cô đang sợ điều gì, cô đang trốn tránh cái gì, đang thay đổi thế nào,, đang chờ mong cái gì, cô hoàn toàn mơ hồ!



Lúc này đêm đã khuya, trên trời, những vì sao đang lấp lánh, mặc cho chuyện đời biến chuyển thế nào, rốt cuộc mặt trời mọc, mặt trời lặn cũng vẫn

không hề thay đổi. Cũng như ánh trăng kia, cho dù ngàn năm vạn năm trôi

qua, nó vẫn sáng như trước, nhưng lòng người đã đổi thay.



Cô ôm lấy bờ vai của mình, tự cho mình một cái ôm, tư thế của cái ôm làm

cho người ta nhìn thấy mà trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.



Tương Tư không biết mình đã ngủ thiếp đi như thế nào, cả đêm cô không ngừng

chìm trong ác mộng. Mãi đến khi từ trong cơn ác

mộng tỉnh lại, cô mờ mịt nhìn lên trần nhà được chạm trổ tinh xảo, một

lúc sau mới nhớ ra, đây không phải là ở trongký túc xá của trường. Cô

thử định ngồi dậy, nhưng thân thể lại thấy giống như bị bánh xe nghiền

qua người vậy, đau đến mức cô phải nhíu mày. Nơi hạ thân tựa như bị

người ta xé rách ra rồi, khiến cả người cô đau xoắn đến mức không dám

động đậy.



Tương Tư mấp máy đôi môi khô nứt, cảm thấy cổ họng khát khô như bị bỏng vậy. Cô vừa thử nhúc

nhích một chút, định xuống giường lấy cho mình một chén nước, lập tức từ phía dưới thân thể truyền đến một trận đau đến khó chịu, làm cho cô

không kiềm chế nổi liền khẽ rên lên một tiếng, trên trán toát ra mồ hôi

lạnh. Lúc này cửa phòng tắm chợt mở ra, cô thoáng đảo đôi mắt tròn liền

nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt.



Anh mặc áo tắm, cầm trong tay một cái khăn mặt trắng noãn, đi thẳngtới bên giường.



Theo bản năng Tương Tư co rụt người lại, rất nhanh một ý nghĩ xoay quanh
dịu vọng lại nghe giòn tan: “Chẳng phải mọi cái đó anh đều đã nhìn hết

rồi sao? Việc gì em phải ngại chuyện này nhỉ.”



Nói xong, cô liền dứt khoát khóa trái cửa phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.



Hà Dĩ Kiệt đứng ở nơi đó hồi lâu, mãi đến khi hương thơm quanh quẩn ở chóp mũi đã dần dần tan hết anh mới chợt tỉnh ngộ. Con mèo hoang nhỏ đáng

chết này, cô cũng bắt đầu dám trêu chọc anh rồi hả!



Trong

phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, bỗng chốc tựa như có một bàn tay nhỏ lúc này đang gãi gãi vào trái tim của anh vậy. Anh hận lúc này

không thể đá văng cửa ra xông vào, đặt cô nằm dưới thân mìnhhung hăng

muốn cô một lần nữa!



Anh bị một chiêu này lạt mềm buộc chặt

này của cô, chỉ được nhìn chứ không được ăn làm cho lửa dục trong người

bốc lên, hận đến mức cắn răng lại. Đồ yêu tinh này! Thật thiệt thòi tối

hôm qua anh lại còn tưởng rằng người phụ nữ mà anh gặp kia là một cô gái thanh khiết sạch sẽ, vậy mà hôm nay đã lộ ra nguyên hình rồi! Phụ nữ

thời buổi này đều như nhau cả, khi được phủ lên người liền lập tức biến

thành một phụ nữ phóng đãng! Anhcòn tưởng rằng cô sẽ phải mất một thời gian dài mới có thể tiêu hóa được hết hiện thực này. Không ngờ, người

ta đã thành thạo bắt đầu biết cách hưởng thụ rồi!



Ở ngoài Hà Dĩ Kiệt lúc này đã sốt ruột đến nóng giận, thì vừa vặn trong kia Tương

Tư cũng quấn quanh mình một chiếc khăn tắm nho nhỏ đi ra. Sau khi đi

tắm, nhìn cô như một đóa hoa Phù Dung sau cơn mưa. Cô cười dí dỏm, thoải máiliếc nhìn anh, nói giòn tan: “Sắc mặt của anh thật là khó coi, anh ốm sao?”



Nhất thời anh thấy chán nản, nhưng trên mặt lại

không chút biến đổi, soải đôi chân thon dài đi đến trước mặt cô, nhưng

vẫn không dừng lại. Vẻ mặt Tương Tư nhìn như rất bình tĩnh, nhưng kì

thực tim cô đang đập giống như nổi trống rồi. Cô không kiềm chế nổi,

liền lui về phía sau một bước, lộ ra vẻ sợ hãi. Liệu có phải rằng cô đã

đùa hơi quá trớn rồi không?



”Ốm thì không có ốm, chẳng phải

em cứ lên trên giường thử một cái xem sao rồi sẽ biế ngayt!” Anh liền xé mở chiếc áo tắm của cô ra, đáy mắt bốc lên luồng ánh sáng chói lóa. Anh cúi đầu ghé vào bên tai cô khẽ lẩm bẩm: “ Văn Tương Tư! Xem ra, bản

tính trời sinh của em đã ẩn giấu tiềm chất phóng đãng rồi!”