Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
Chương 15 : Cao ốc Vân Đính tươi đẹp và thần bí (1)
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
Anh liền xé mở chiếc áo tắm của cô ra, đáy mắt bốc lên luồng ánh sáng chói
lóa. Anh cúi đầu ghé vào bên tai cô khẽ lẩm bẩm: “ Văn Tương Tư! Xem ra, bản tính trời sinh của em đã ẩn giấu tiềm chất phóng đãng rồi!”
Tương Tư từng bước lui lại về phía sau bởi sự bức bách của anh. Vừa mới bừng
tỉnh khỏi cơn ác mộng, nhưng đến lúc này dũng khí của cô đã lại trở nên
thoáng mơ hồ. Khoảng cách giữa hai người không
còn lại một chút gì, cô đã lùi lại thẳng đến trước bàn trang điểm, lưng
tựa vào bên cạnh chiếc bàn gỗ mộc, không còn đường để lui nữa.
”Văn Tương Tư, hôm nay tôi phải làm cho em hiểu rõ ràng, ai mới là chủ nhân của em, ai mới được phép sai khiến em!”
Chuyện sau đó, cô gần như không nhớ rõ nổi nữa. Cho đến lúc cô tỉnh lại thì đã là hoàng hôn rồi. Cô có cảm giác như mình như là đã ngủ mê mệt suốt một thế kỷ vậy. Hà Dĩ Kiệt giống như một dã thú không hề biết đếnthoả
mãn, một lần lại một lần muốn cô. Anh dùng đủ các loại tư thế để tra tấn cô, đến cuối cùng, thân thể của cô dường như đã không còn phải là thân
thể của cô nữa rồi. Cô giống như một búp bê bằng
vải rách nát, chỉ có thể mặc cho anh chà xát bóp bẹp vo tròn. Không biết anh đã học được những mánh khóe này ở nơi nào, tới cuối cùng, anh càng
đánh càng hăng. Cô đã không còn chịu đựng nổi nữa, bắt đầu khóc lóc cầu
xin tha thứ. Cô càng khóc thảm thiết, anh lại càng hưng phấn không thôi, mãi cho đến cuối cùng khi cô đã thật sự không chịu nổi nữa rồi, liền bị anh bắt buộc dùng miệng làm cho anh một lần nữa, lúc ấy anh mới coi như buông tha cho cô.
Tương Tư suốt ngủ sáu giờ, đến khi đầu đau muốn nứt ra mới tỉnh dậy. Lúc
này vẫn còn đang mùa Hạ, cuối tháng Chín, dù đã bảy giờ tối nhưng ngoài
trời vẫn còn sáng. Cô mở mắt ra, qua tấm rèm cửa sổ được vén lên một
nửa, liền nhìn thấy bên ngoài bầu trời lúc này giống như một đóa hoa
hồng đỏ. Ánh nắng đã dịu bớt, không còn chói mắt nữa, còn có chút gió
nhẹ nhàng thổi vào, mang theo hương thơm của hoa trong vườn bay
vàochóp mũi của cô.
Đẩy chiếc chăn mỏng ra, cô vừa dự định ngồi dậy, lại chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên reng
reng. Cô với cánh tay lấy chiếc di động từ dưới
gối ra. nhưng khi nhìn thấy một dãy số quen thuộc đang nhấp nháy, cô
không chút nghĩ ngợi liền nhấn từ chối. Lúc này cô mới phát hiện, hóa ra từ trưa đến giờ Quý Quảng Nguyên đã gọi cho cô hai mươi mấy cuộc điện
thoại.
Tương Tư kinh ngạc nhìnmột chuỗi những con số, lúc này đột nhiên cô cảm thấy, hẳn là cô nên đổi số điện thoại khác. Cô và
Quý Quảng Nguyên đã không còn là tình nhân, vậy thì không cũng cần phải
dùng số điện thoại di động tình nhân nữa.
một nửa nấu theo kiểu cơm Tây.
Không phải Tương Tư không
thích ăn cơm Tây, mà vì đồ ăn nấu kiểu Trung Quốc rõ ràng là theo khẩu
vị của Hàng Châu, rất hợp với khẩu vị của cô. Trong khoảng thời gian
ngắn, tay cô hoạt động liên tục, giơ đôi đũa gắp thức ăn, ăn uống cực kỳ thoải mái.
Buổi tối khi Hà Dĩ Kiệt trở về, từ xa xa đã nhìn thấy trong phòng ăn to như vậy chỉ có một mình cô đang ngồi ăn vẻ rất
vui sướng. Anh yên lặng, xuỵt một cái ngăn quản gia và người hầu lại,
cởi áo khoác đưa cho bọn họ, rồi đi về phía phòng ăn.
Cô
đang ngồi ăn rất nghiêm túc, tựa như đó là những đồ ăn thuộc loại mỹ vị
trong thiên hạ, khiến cô cần phải ra sức hưởng thụ. Cô ăn không chậm
rãi, nhưng vẫn lộ ra vẻ tao nhã vốn đã thấm vào trong xương tủy từ
trước. Khi gắp một miếng xương sườn, cô bị rơi mất chiếc đũa, liền dùng
ngón tay nhỏ nhắn nhặt lên, hàm răng trắng mảnh, nhẹ nhàng gặm miếng
sườn còn dính đầy nước sốt trên đó. Trên môi và khóe miệng liền dính một chút nước sốt màu nâu đậm. Dường như món ăn này rất hợp khẩu vị của
cô,nên mặt mày cô đều giãn ra, con mắt lấp lánh sáng ngời. Đến cuối
cùng, thậm chí cô còn mút mút chút nước sốt còn dính lại trên đầu ngón
tay, điệu độ nhìn cực kỳ đáng yêu.
Hà Dĩ Kiệt nhìn thấy đầu lưỡi màu hồng nhạt như ẩn như hiện kia, lập tức ở nào đó của anh lại bắt đầu rục rịch.
Cô đã để lại cho anh thêm nhiều ngạc nhiên.
Một người con gái tuổi còn trẻ, đối mặt với một cảnh ngộ như vậy, cửa nát
nhà tan, tiền đồ chưa biết thế nào, lại còn bị người đàn ông như anh vừa va chạm như thế, vậy mà vẫn có thể vui mừng ăn cơm nhanh như vậy. Vậy
rốt cuộc phảicó cách gì đây mới có thể phá hủy cô được hoàn toàn, hủy
diệt hoàn toàn cô tính khí quật cường, vô cùng kiên cường kia của cô?
Hoàn toàn làm cho cô bị mất đi một chút vẻ cô đơn bướng bỉnh mà lại cực
kỳ dũng cảm của cô?
Anh ngày càng cảm thấy hiếu kỳ đối với cô hơn.