Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 20 : Hóa ra là trừng phạt đúng tội

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Một hồi lâu

sau, đột nhiên cô ta cười lên một tiếng lạnh lùng, trong ánh mắt nhìn

chứa đựng đầy vẻ dứt khoát, nhìn về phía Quý Quảng Nguyên: “Quý Quảng

Nguyên, rồi đây anh sẽ phải hối hận vì ngày hôm nay anh đã đối như vậy

với em!”



Lúc này Quý Quảng Nguyên bị ánh mắt sắc bén đầy

nham hiểm của Lâm Ngữ Thiến làm cho đau đớn. Khóe môi cậu ta

run rẩy mấy cái, kinh ngạc tiến về phía trước một bước, hàng mi dài che

che khuất đôi mắt u buồnbên dưới, nhìn thật sâu vào cô ta, lúng túng

lên tiếng: “Ngữ Thiến...”



Lâm Ngữ Thiến vung tay lên đánh

một cái tát vào trên mặt Quý Quảng Nguyên, cánh tay cô ta cũng bị chấn

động đến tê dại, nhưng cô ta vẫn nở nụ cười lạnh lẽo ngạo nghễ như cũ:

”Quý Quảng Nguyên, thu hồi lại ánh mắt làm cho người khác phải chán ghét và thương hại kia của anh lại đi! Tôi nói cho

anh biết, tôi đã chán ghét đến cùng cực sự dao động lắc lư lúc trái lúc

phải của anh lắm rồi! Tôi chán ghét quá mức lắm rồi!”



Cô ta

xoay người theo hành lang đi đến một cánh cửa khác đi ra ngoài, không

biết là do quá kích động, hay là do cô ta bước quá nhanh, đôi giày cao

gót giẫm trên mặt đất hơi ẩm ướt liền bị trượt đi. Mắt cá chân của cô ta trẹo một cái, gót giầy đã bị gãy, cả người cô ta lảo đảo, ngã ngồi trên mặt đất.



Nhưng cô ta nhanh chóng đứng

lên, tựa như hoàn toàn không hề chú ý tới đôi

giầy đã bị hỏng, tiếp tục bước đi, lưng thẳng tắp, tuy nhiên bước chân

hơi bị khập khiễng, nhưng khí thế đi đứng vẫn tỏ ra phi phàm như cũ. Quý Quảng Nguyên giật mình, nặng nề đứng ở nơi đó, mãi đến khi Lâm Ngữ

Thiến đã đi ra khỏi hành lang thật dài kia, cậu ta đã tỉnh hồn trở lại.



Tương Tư từ trên mặt đất đứng lên, mấy cuốn sách cô ôm trong ngực rơi xuống

đất bị ướt sũng đầy những vết bẩn. Cô chau mày,

lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay cẩn thận lau sạch sẽ bên ngoài số sách vở của mình,sau đó nhét chiếc khăn tay đã bị bẩn kia vào trong

thùng rác. Cô ôm sách vở cúi đầu đi qua bên cạnh Quý Quảng Nguyên, chậm

rãi để lại một câu nói: “Quảng Nguyên, Lâm Ngữ Thiến kia, cô ấy thật sự

yêu anh, cô ấy cũng là một cô gái tốt, anh hãy đi tìm cô ấy đi, hãy nói

lời xin lỗi tử tế với cô ấy, cô ấy sẽ tha thứ cho anh.”



Quý Quảng Nguyên khẽ vươn tay ra giữ cánh tay cô lại, ôm chặt lấy cô từ

phía sau lưng. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Cậu ta cúi đầu áp chặt gương mặt của mình vào trên mái tóc của cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Tương Tư... Nhưng mà người tôi yêu lại là em, luôn luôn... vẫn chỉ là em.”
giờ còngiống ngu như trước đây nữa.



“Tương Tư!” Quý Quảng

Nguyên nóng nảy, cậu ta tiến lên một bước, nắm chặt lấy tay của Tương

Tư, vội vã nói ra: “Chúng ta bỏ qua hết những gì đã xảy ra trước kia

được không? Trước tiên anh sẽ giúp em ra nước ngoài trước đã, chúng ta

sẽ cùng nhau đi du học. Lúc này chúng ta cùng nhau rời đi thôi, chờ thêm vài năm nữa, chúng ta tốt nghiệp, kết hôn có con rồi, dĩ nhiên làmẹ của anh sẽ từ từ hồi tâm chuyển ý tiếp nhận em...”



“A, anh

định tiền trảm hậu tấu, có thật không vậy? Để cho gạo nấu thành cơm?

Nghe quả thật đây cũng là một ý kiến hay.” Tương Tư nhẹ nhàng tránh khỏi tay của cậu ta, chậm rãi lắc đầu: “Quảng Nguyên, đến chừng nào thì anh

mới có thể lớn lên, thành thục, khi gặp phải chuyệngì đó không phải

nghe để mà trốn tránh, mà là phải dũng cảm đối mặt với nói?”



Cô cười ảm đạm, đây là người đàn ông mà mình đã yêu từ nhỏ yêu đến lớn

không? Đây có phải là người đàn ông mà cô đã từng ôm trong lòng mộng

tưởng một lòng muốn gả.



“Nếu quả thực anh nói rằng, Tương Tư, em không có gì phải sợ, hết thảy đã có anh rồi, chúng ta sẽ cùng

nhau đối mặt, cố gắng ở cùng một chỗ. Anh như vậy, thì trong lòng tôi

nghĩ sẽ rất bội phục anh, ít nhất coi như anh là một con người có dũng

khí. Nhưng mà hiện tại, Quý Quảng Nguyên à, tôi chỉ cảm thấy anh là

người quá ích kỷ. Nếu như tôi đồng ý ra nước ngoài với anh, vậy thì mong mỏi của Quý phu nhân về anh sẽ phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ anh thật

sự muốn nhìn bà ấy dùng cái chết để ép buộc anh, còn anh cũng không vì

thế mà thay đổi hay sao? Chính anh đã gây rối thành một nùi rồi, ngay

một cái ý kiến hay cũng đều không có. Anh đã nghĩ sẽ cùng tôi xa chạy

cao bay, ném lại phía sau một cục diện rối rắm, anh làm như vậy rồi để

cho ai tới thu dọn đây? Nhà họ Lâm sẽ phải làm sao bây giờ? Nhà họ Quý

làm thế nào để ngẩng đầu được đây? Nỗi oan khuất của ba mẹ tôi, ai sẽ là người chủ trì để trả lại sự công bằng đây? Tôi không thể giống như anh

được, tôi không thể cho rằng cứ coi như không có chuyện gì xảy ra cả.

Quý Quảng Nguyên, tôi, Văn Tương Tư này, vĩnh viễn cũng sẽ không lại

quay đầu lại đâu.”



“Tương Tư, vì sao em lại cứ cố chấp như

vậy? Bác Văn bị phạm vào sai lầm lớn như vậy, bị rơi vào một cái kết cục như vậy cũng là một sự trừng phạt đúng tội rồi, làm sao em cứ muốn phải được giải oan cơ chứ...” Quý Quảng Nguyên tuyệt vọng tiếp tục nói không lựa lời. Cả người Tương Tư lại một lần như chết đứng tại chỗ đó. Cô

nhìn cậu ta giống như nhìn một người không quen biết, nhìn cậu ta với

ánh mắt như nhìn một người xa lạ, lạnh như băng. Cô nhìn thẳng tắp qua

cậu ta, không hề nhúc nhích.