Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
Chương 21 : Dần dần để ý
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
Cả người
Tương Tư cứng lại, như chết đứng tại chỗ đó một lần nữa. Cô nhìn cậu ta
giống như nhìn một người không quen biết, nhìn cậu ta với ánh mắt như
nhìn một người xa lạ, lạnh như băng. Cô nhìn thẳng tắp qua cậu ta, không hề nhúc nhích.
“Tương Tư...”
Quý Quảng Nguyên bị ánh mắt kia của cô hù dọa, mặt mũi trắng bệch ra.
Cậu ta tiến lên một bước, khẽ ôm lấy vai của cô lay lay: “Tương Tư, em
làm sao vậy...”
“Quý Quảng Nguyên, anh vừa mới nói cái gì
vậy? Anh nói ba ba của tôi bị trừng phạt là đúng tội sao?” Nước mắt ở
trong hốc mắt của cô lập tức vòng quanh, nhưng cô vẫn bướng bỉnh, cố mở
to hai mắt, nhìn người đàn ông đang đứng ở trước mặt mình:
die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on “Ba của tôi, ông ấy làm quan đã vài chục năm,
chưa từng bao giờ thu của người khác một phân tiền. Đúng thế, về sau tôi đã từng có lần tiêu tiền vung tay quá trán, nhưng tất cả những đồng
tiền này đều là đồng tiền sạch sẽmà ba ba của tôi đã kiếm được, không
có một chút xíu nào liên quan đến tham ô hay nhận hối lộ!
Mấy năm trước, trong bụng mẹ tôi đã từng có một
khối u lớn, phải chữa trị mất hơn mười vạn đồng, tiền đó cũng đều do ba
ba của tôi đã tìm cách vay mượn của mọi người ở trong gia đình. Ông ấy
đã giúp đỡ một trăm nhi đồng bị thất học ở Cam Túc, bít tất của ba tôi
bị rách, mẹ tôi đã phải ngồi vá lại từng lỗ. Gia đình các người, ai nấy
đều mua biệt thự, mua xe sang trọng, nhưng chúng tôi vẫn ở trong căn nhà của khu nhà ở tập thể của thị ủy, suốt mấy chục năm đều không hề chuyển đi. Cũng bởi vì ba của tôi không muốn tiếp nhận đồ hối lộ, không muốn
giúp người khác làm việc xấu, nên đã đắc tội với bao nhiêu người, anh có biết không? Bây giờ rốt cục bọn họ gắn cho ông ấy tội danh vì tình
riêng mà làm việc bất hợp pháp, tham ô nhận hối lộ,
người khác tin không nói, anh cũng tin như vậy sao?”
Trước
những câu chất vấn của Tương Tư, ánh mắt Quý Quảng Nguyên trở nên né
tránh, không dám nhìn cô. Cậu ta kinh ngạc lui về phía sau: “Tương Tư... là anh đã nghe ba của anh nói như vậy...chuyện của bác Văn là chuyện
thật đấy... Em hãy thử suy nghĩ một chút mà xem, nếu như thật sự bị oan
uổng... Vậy vì sao người của cấp trên lại không có một ai đứng ra cải
chính giúp cho ba em chứ...”
“Tôi mặc kệ những chuyện này!” Thoáng cái Tương Tư đã đẩy cậu ta ra, mở
miệng rống to. Đôi mắt của cô đỏ vằn lên như một con thú bị vây hãm, sắp sửa nổi giận: “Ba ba của tôi, ông ấy là người tốt, là một vị quan tốt!
Tôi mặc kệ, bất kể thượng cấp của ba tôi có nói như thế nào, tôi mặc kệ
người khác nghĩ như thế nào, ở trong lòng tôi, ông ấy chính là người cha tốt nhất, ông ấy hoàn toàn trong sạch! Tôi bất kể, cho dù phải dùng
mười năm, hai mươi năm, hay mất cả đời này, tôi cũng sẽ phải rửa sạch
nỗi oan khuất ấy cho cha tôi. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Nếu như tôi không
làm được, ba ba của tôi chết không nhắm mắt!”
dãy số điện thoại của Tương Tư, điện thoại vẫn vang lên như trước, nhưng vẫn không thấy ai tiếp nhận. Không hiểu sao đột nhiên anh có chút hoảng hốt, chẳng lẽ, trời đổ cơn mưa tuyết lớn như vậy, đã xảy ra chuyện gì
ngoài ý muốn rồi chăng?
“Dạ, tôi sẽ thông báo ngay cho thư
ký Triệu.” Lái xe vội vàng gọi điện thoại cho thư ký Triệu, nói lại
những lời Hà Dĩ Kiệt đã dặn dò làm như thế, như thế...
Trải
qua thời gian khoảng mười phút, có điện thoại của thư ký Triệu gọi lại.
Người lái xe tiếp nhận điện thoại, sau khi nghe xong lập tức nói luôn:
”Hà tiên sinh, đã điều tra được rồi, vị trí của tiểu thư hiện tại đang ở tại nghĩa trang đằng kia...”
Mi tâm của Hà Dĩ Kiệt hơi giật giật, trong xe tối đen, anh nhẹ nhàng gần như thở hắt ra một hơi, trầm
giọng nói: “Đi đến nghĩa trang!”
Lái xe lập tức khởi động
xe, bánh xe chạy ở trên lớp tuyết đọng dày đặc phát ra tiếng kêu lạo xạo loạt soạt. Hà Dĩ Kiệt ngồi ở trong xe ấm áp, bàn tay để trong túi áo
khoác ngoài siết chặt lại, trầm mặc không nói.
Gió tuyết quá lớn, xe đi trên đường có chút chậm rãi, cho đến lúc tới nghĩa trang thì đã qua hơn một giờ.
Lái xe mở cửa xe ra, Hà Dĩ Kiệt đi xuống xe, cơn gió lạnh thấu xươngcuốn
tới, anh không khỏi run lên một cái vì lạnh, nhưng trong lòng anh mơ hồ
thấy có chút không vui.
Anh không thích Tương Tư đến nghĩa
trang, vì chung quy việc này đã nhắc nhở anh đến một chuyện... Xem ra,
trong khoảng thời gian này anh đã cưng chiều cô quá mức rồi, nên cô càng ngày càng lên trời.
Sắc mặt của Hà Dĩ Kiệt âm trầm như nước, anh bảo lái xe ở lại tại chỗ, một mình anh vượt qua gió tuyết đi về phía mộ địa.
Khi sắp đến khu mộ của cha mẹ Tương Tư, thân thể anh hơi sững lại lại, đột
nhiên bước nhanh hơn, đến cuối cùng dứt khoát chạy.
Một
khoảng trắng noãn chói mắt ở trên mặt tuyết, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy
một chút sắc vàng cam. Anh nhớ rõ hôm nay cô mặc chiếc áo choàng ngoài
bằng lông màu vàng cam, mà giờ khắc này, dĩ nhiên không thể nhìn thấy
thân thể nho nhỏ của cô đâu nữa, trận tuyết lớn gần như đã bao phủ hầu
khắp cả người cô rồi...