Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 22 : Tuyệt vọng (2)

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Đỗ Phương Phương đưa ra chân, dậm vào trên mu bàn tay của Tương Tư, nhìn có vẻ như không dùng sức lực, nhẹ nhàng siết mạnh một chút, nhưng đế giày quân nhân bền chắc khác thường, lực dẫm của Phương Phương lại khéo léo siết vừa phải. Tương Tư có cảm giác như xương của các ngón tay sắp bị vỡ nát, phát ra tiếng kêu lách cách. Cô muốn rút tay về, nhưng bị Phương Phương dẫm xuống cố định lại không thể động đậy nổi. Cô đau đến mức thần kinh cũng co rút cả lại, cô gục trên mặt đất cả người run rẩy dữ dội, run run nói: “Có gan thì cô cứ giết tôi đi, giết tôi đi!”



Tương Tư chợt ngẩng đầu lên, tia sáng trong ánh mắt nhìn của cô làm cho Đỗ Phương Phương cũng thoáng vẻ sững sờ. Cô gái kia thoạt nhìn mềm yếu tưởng như gió vừa thổi liền gục ngay, vậy mà lại có ánh mắt sắc bén như vậy. Cô vừa mới nhìn thấy ánh mắt của cô gái mang theo vẻ rét lạnh lẫn cô độc mà gan dạ đến quyết liệt, giống như một con thú bị dồn đến đường cùng kia, liền ngẩn ra. Tương Tư cũng đã rút được tay về.Cả bàn tay nhỏ nhắn gầy đã sưng đỏ, cô run rẩy không dám duỗi thẳng ta, tựa như hít thở thôi cũng đã đau nhức...



“Cô đừng cho là tôi không dám!” Đỗ Phương Phương không ngờ cô gái nhỏ kia lại dám khiêu khích mình, chiếc roi đang quấn ở trên tay lập tức vung lên, Tương Tư cắn răng một cái, dùng hết sức lực toàn thân lăn người một vòng trên mặt đất, rốt cuộc đã tránh được đòn của chiếc roi kia, chỉ có điều làn váy của cô bị chiếc roi quét qua, trong nháy mắt đã thành mảnh vụn...



Vết thương trên lưng khi cô lăn lộn ở trên đất đã bị đè mạnh lên, đau đến mức cô cắn đến gần nát đôi môi... diễn-đàn-lê-quý-đôn Có một vài giọt máu đã rỉ ra, từ từ chảy xuống nơi khóe miệng, nhìn tựa như những viên ngọc san hô nơi đáy biển sâu đen ngòm, trong suốt, đỏ thắm.



“Tôi đã sắp được gả cho Dĩ Kiệt, cô cho rằng, cô, một nhân tình không thể lộ ra ngoài ánh sáng sẽ quan trọng hơn, hay là tôi đây, một người vợ được cưới hỏi đàng hoàng sẽ quan trọng hơn? Vẫn còn chờ Dĩ Kiệt tới ra mặt giúp cô sao? Shit...”



Đỗ Phương Phương cắn môi cười lạnh, thu lại roi ngựa, cuộn từng vòng một thủ sẵn trong lòng bàn tay, chậm rãi dạo bước vòng quanh Tương Tư, trong tròng mắt lộ ra rõ vẻ trêu cợt, nói từng chữ từng câu rõ ràng: “Đừng có viển vông nằm mơ giữa ban ngày!”



Giữa lúc này Tương Tư chợt như mất đi toàn bộ sự phản kháng lẫn khả năng mưu cầu cuộc sống. Cô nằm ở trên mặt đất, đôi môi bị cô cắn chặt hơn, máu tươi lại chảy ra thêm một chút, dần dần ở cằm cô máu đã thành một đường đỏ sẫm, bò quanh co qua cổ, mang theo chút lạnh giá lạnh ướt dính, rất khó chịu... Nhưng cảm giác này vẫn chưa phải là đáng sợ nhất.



Thật sự Tương Tư dường như đã bị mất khả năng thính giác, mà dường như cũng đã bị mất cảm giác đau



Cảm giác đau rát của vết thương bởi ngọn roi gây nên lúc nãy, sự đau đớn của bàn tay, ngón tay vừa mới rồi, lúc này cũng chợt biến mất, bên tai cô là sự trống rỗng, ngay cả trước mắt cô cũng là một khoảng trống không.



Dường như tất cả mọi thứ chung quanh đều không nhìn rõ nữa, trong đầu cô chỉ lẩn quẩn mấy chữ đứt quãng... Tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng ... Người vợ cưới hỏi đàng hoàng...?



Đột nhiên Tương Tư chợt bật cười ha ha, là ai đã đưa cô từ cái thôn nhỏ đáng sợ ở Cam Túc về đây, lúc trở lại, đã ôm lấy cô nói nhắc đi nhắc lại rằng, Tương Tư à, anh sẽ đối xử tốt với em suốt cuộc đời sau này, anh sẽ không để cho em phải lo lắng hãi hùng nữa.



Là ai đã mấy lần khi cô nghĩ muốn tìm cái chết, cả đêm đã ngồi để coi chừng cô, đã nói vô cùng rõ ràng với cô từng chữ từng câu rằng, Tương Tư em đừng sợ, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em, vẫn luôn ở bên cạnh em...
“Thế nào? Muốn em đi lắm phải không?” Đỗ Phương Phương nghiêng mặt khi anh khẽ đặt một chiếc hôn trên má. Đôi mắt dài hẹp hơi híp lại, ghé vào bên tai anh khẽ nói: “Em biết ngay là anh vẫn còn có phụ nữ khác bên ngoài, giờ thì em bắt được rồi nhé!”



Hà Dĩ Kiệt cười cười trầm trầm, ngón tay giơ cao nắm vào cằm của cô, đầu ngón tay hơi cọ xát một chút, đôi con ngươi đen như mực đầy hấp dẫn và thâm trầm khóa chặt trên khuôn mặt của cô. Anh hơi nâng lên cằm lên, đầy vẻ kiêu ngạo, chậm rãi nói: “Đàn ông mà, gặp dịp thì chơi thôi...”



Những lời này nói rất khẽ, nhưng bởi vì trong phòng quá yên tĩnh, Tương Tư chỉ nghe được đứt đoạn, nhưng lại nghe được trọn vẹn câu “gặp dịp thì chơi”, mặt của vùi vào trong tấm thảm mềm mại, nước mắt như đã nằm yên ở trong tuyến lệ. Cô xót xa cho số mệnh của mình, nhưng làm thế nào nước mắt cũng không sao rơi xuống nổi. Ngón tay của cô níu lấy phía dưới thảm, thân thể gầy guộc lại bắt đầu run rẩy... Giữa lúc này tất cả sự đau đớn chợt giữa ập tới, chèn ép lên cô khiến cô gần như không thể chịu đựng nổi nữa, cô sắp sụp đổ mất.



Đỗ Phương Phương rất muốn biết, rốt cuộc tiếp theo Hà Dĩ Kiệt có thể làm gì với cô khi đã cô là gây ra chuyện kia. Hơn nữa cô còn muốn biết, tối nay anh sẽ giải quyết thế nào đối với cô, giải quyết thế nào đối với việc cô đã ngáng đường của cô tình nhân đang nằm ở dưới đất kia. . .



“Chỉ là gặp dịp thì chơi thật chứ?” Đột nhiên Đỗ Phương Phương hơi nghiêng nghiêng đầu cười cười, cô là người luôn luôn lanh lẹ cay cú, chợt trở nên giống như một cô gái nhỏ xinh xắn nũng nịu. Dường như Hà Dĩ Kiệt rất là thích bộ dạng giờ phút này của cô, anh cúi đầu hôn lên trên đôi môi đỏ mọng của cô: “Anh lại còn lừa em sao?”



Đỗ Phương Phương cười khanh khách, hai cánh tay cũng ôm sát vào anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.



Hai người hôn nhau tựa như không phân được thắng bại, một lúc lâu, vẫn là Đỗ Phương Phương gần như không sao thở nổi nữa, lúc ấy cô liền nhẹ nhàng đẩy đẩy. Tác phong của cô tuy luôn luôn lớn mật, nhưng cũng có một chút xấu hổ, gương mặt hồng hào được ánh sáng rực rỡ của anh đền chiếu vào, quả nhiên là một cô gái đẹp, Hà Dĩ Kiệt nhìn bộ dạng giờ phút này của Phương Phương, trong lòng cũng vẫn yên lặng giống như đầm sâu, nhưng trên mặt lại không hề để lộ ra một chút nào, thậm chí anh còn hết sức quan tâm vuốt ve nước đọng trên đôi môi của cô, khàn khàn hỏi sơ lược một câu: “Việc này không được sao?”



Đỗ Phương Phương hiếu thắng, nghe vậy lập tức cau mày lại: “ Việc này anh không được!”



Nếp nhăn trên mặt Hà Dĩ Kiệt khi cười trở nên sâu hơn, trong giọng nói có một chút mập mờ: “Hôm nào thử một chút xem, chẳng phải sẽ biết anh có được hay không ngay ấy mà!”



Đỗ Phương Phương đang muốn trở về, con ngươi chợt xoay chuyển, cô đưa tay đâm một cái vào ngực của anh, nhưng bộ dáng lại có chút thẹn thùng mở miệng nói: “Anh còn nói. . . Ngày đó lần đầu tiên của người ta, anh cũng không biết dịu dàng một chút. . .”



Hà Dĩ Kiệt cười ha ha, lại giơ tay ôm cô vào trong ngực, tì trán mình lên cái trán của cô: “Ai bảo em lại mê người như vậy chứ? Thật không hổ là đóa hoa hồng gai nổi tiếng khắp vùng Bắc Kinh, em không biết ngày hôm đó suýt nữa em đã cắn anh chết rồi đấy! Thực đúng một con mèo nhỏ hoang dã, đã cào thân người anh mấy vệt máu...”