Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 3 : Cô hãy biến đi

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


“Ai bảo em lại mê người như vậy chứ? Thật không hổ là đóa hoa hồng gai nổi tiếng khắp vùng Bắc Kinh, em không biết ngày hôm đó suýt nữa em đã cắn chết anh rồi đấy! Thực đúng một con mèo nhỏ hoang dã, đã cào thân người anh mấy vệt máu...”



“Dĩ Kiệt!” Đỗ Phương Phương cũng trở nên thẹn thùng, đưa tay lên bịt kín miệng của anh, đôi tròng mắt long lanh nước chứa đầy tình cảm nhìn lại anh: “Anh còn nói nữa!”



“Được, được, được, anh không nói nữa.” đương nhiên Hà Dĩ Kiệt không muốn dây dưa nhiều hơn ở chỗ này, thấy cô xấu hổ, nên anh chuyển đề tài câu chuyện, nhẹ nhàng vân vê dái tai của cô, giọng nói đầy vẻ dịu dàng, hỏi: “Em đã tìm đến nơi này rồi, giờ còn đang định làm gì vậy? Lại mang roi ra để dọa người khác hả?”



Đỗ Phương Phương lập tức vênh mặt lên, hất chiếc cẳm vẻ đầy cao ngạo nhìn lại anh: “Đúng vậy! Em đã cho cô ta mấy roi, ai bảo cô ta dám tranh giành người đàn ông của em!”



Hà Dĩ Kiệt cười khì một tiếng; “Thật đúng là trẻ con, cô ấy làm sao tranh giành người đàn ông của em được chứ?”



Đỗ Phương Phương không chấp nhận, vẫn không chịu buông tha: “Chúng ta đã sắp kết hôn, anh còn không chịu dọn dẹp sạch những phụ nữ ở bên cạnh đi!”



Hà Dĩ Kiệt kéo bàn tay của cô nhẹ nhàng vuốt ve, cố làm bộ khó xử, nói “Không phải là anh đang bận chuẩn bị hôn lễ đó sao, cho nên mới quên mất chuyện này, chuyện này chẳng qua đây chỉ râu ria thôi mà, người phụ nữ không được công khai kia, em cứ đuổi đi là được mà, việc gì phải ra tay đánh đập cô ta, thân phận của em đâu phải là nhỏ?”



Bọn họ nói chuyện với nhau giọng nói cũng hơi lớn, truyền đến tai Tương Tư khá rõ ràng, lời nói giống như một cú đâm nặng nề chọc thẳng vào trái tim của cô, suýt nữa thì cô phun ra một búng máu.



“Chẳng qua cũng vì em nhìn cô ta thấy không vừa mắt! Cho nên em phải đánh! Thế nào, anh đau lòng sao?” Đỗ Phương Phương nhìn anh đầy vẻ nghi ngờ. Hà Dĩ Kiệt cũng cười lạnh một tiếng: “Nói mê sảng gì thế? Chỉ là một cô gái được bao nuôi mà thôi, làm sao có thể so sánh với em được chứ?”



Lúc này Đỗ Phương Phương mới hài lòng nở nụ cười, kéo anh đi về phía phòng ngủ: “Vậy anh hãy đuổi cô ta đi, đuổi ngay hôm nay!”




Nhưng suy nghĩ này chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủn, anh đang giãy giụa trong thực tế tàn khốc, chạy không thoát, trốn không xong.



Không ngồi ở vị trí đó, không thể biết được trong đó vất vả gian nan thế nào, mà đã vào trong cái vòng xoáy đó, nghĩ rằng có thể thoát ra được sao, nghe nói thì dễ lắm, nhưng...



“Cô đã nghe thấy rồi đấy, phu nhân của tôi, cô ấy không muốn còn phải nhìn thấy cô nữa, Văn Tương Tư, cho cô một tuần lễ, cô hãy rời khỏi nơi này, đừng bao giờ ... còn xuất hiện lại ở trước mặt của chúng ôi nữa!” Giọng nói của anh nghe thật hờ hững, không có một chút ấm áp.



Tương Tư xoay mình run lên một cái, trong lòng lại giống như bị một dao hung hăng xuyên qua. Cô cố nén nước mắt, cô không muốn anh được hài lòng thoả mãn như vậy. Cô cười nhìn anh, nâng chiếc cằm nhọn lên đầy vẻ kiêu ngạo, lạnh giọng hỏi ngược lại: “Hà Dĩ Kiệt, anh đã nói muốn cả đời này cùng chung sống với tôi, anh nói muốn kết hôn với tôi...”



Cô nói còn chưa dứt lời, cằm đã chợt bị anh bấm chặc vào, một cơn đau nhức ập tới làm giọng nói của cô nghẹn lại, giống như vở kịch chợt bị tấm màn hạ xuống vậy.



Khuôn mặt của anh dữ tợn, gương mặt tuấn mỹ thế kia, tại sao anh phải làm ra vẻ mặt như thế? Hà Dĩ Kiệt... Anh hãy giữ nguyên bộ dạng cười tươi đi nào, để cho em còn cảm thấy tương đối an lòng... Tương Tư cười khúc khích, nhưng một dòng nước mắt lại đang rơi xuống...



Được, cô sẽ đi, cô sẽ rời đi.



“Văn Tương Tư, cô tự coi mình là gì vậy? Cô cho rằng tôi ngủ với cô suốt bốn năm nay thì phải cưới cô sao? Cô cũng không nhìn lại thân phận của mình một chút, đừng có *** nữa quấn lấy tôi nữa! Hãy cầm theo va ly hành lý của mình và tờ chi phiếu này rồi biến đi thật xa, đừng có xuất hiện ở trước mặt của tôi nữa.”



Không biết từ lúc nào anh đã chuẩn bị xong một tờ chi phiếu, cứ thế vỗ vào trên mặt của cô. Tờ giấy thật mỏng, lực vỗ ở lên trên mặt cũng không phải là rất đau, nhưng không biết tại sao, đột nhiên cô cảm thấy hành động này của anh làm cô cực kỳ đau đớn, sự đau đớn còn vượt xa cả hai roi mà Đỗ Phương Phương đã đánh cô lúc nãy...