Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 4 : Nỗi đau

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Nhưng không biết tại sao, đột nhiên cô cảm thấy hành động này của anh làm cô cực kỳ đau đớn, sự đau đớn còn vượt xa cả hai roi mà Đỗ Phương Phương đã đánh cô lúc nãy...



Cô đứng bất động ở nơi đó, tờ chi phiếu sau khi bị nện vào trên mặt cô đã nhanh chóng rơi xuống đất, nó nhẹ nhàng bay lượn sau đó dừng lại ở bên chân của cô. Cô chợt nở nụ một nụ cười, cười tới nghiêng ngả, gương mặt đầy nước mắt. Cô né tránh khỏi Hà Dĩ Kiệt, cũng không thèm nhìn xem tờ chi phiếu kia ra sao, xoay người, đứng quay lưng về phía hai người kia, chỉ có giọng nói nho nhỏ khẽ khàng vang lên, không hề đau thương, chỉ có sự bình tĩnh đến đáng sợ: “Được, tôi sẽ đi.”



Hà Dĩ Kiệt cảm thấy trái tim mình bị một đòn nặng nề giáng vào, trong khoảng khoảnh khắc, thân hình anh chợt thoáng hơi lảo đảo một cái, phảng phất như có một thứ gì đó đang mất dần từng chút từng chút một, thế nhưng anh lại chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không cách nào ngăn trở.



“Vậy thì hãy đi đi, cút đi luôn ngay bây giờ!” Đỗ Phương Phương phách lối vung cánh tay lên, bộ mặt cười đắc ý. Đương nhiên cô ta rất hài lòng với lời giải thích của Hà Dĩ Kiệt, bất kể anh là thật tâm cũng tốt, giả vờ cũng được, ít nhất người đàn ông này đã nguyện ý làm như vậy, nguyện ý cho cô ta thể diện thật lớn trước mặt người con gái kia, như vậy là đủ rồi!



Cô lại không ngốc, những chuyện ngu xuẩn mà cứ nóng vội chỉ tổ sẽ bị tiền mất tật mang. Cô, Đỗ Phương Phương này, nhất định sẽ không đi làm những chuyện ngu ngốc như vậy!



Hà Dĩ Kiệt cũng nhẹ nhàng kéo Đỗ Phương Phương một cái, hơi cau mày, làm bộ liếc nhìn Văn Tương Tư một cái như rất chán ghét, rồi mới vừa rồi dịu dàng nói: “Phương Phương, lúc anh tới đây bên ngoài tuyết rơi rất lớn, hiện giờ đêm cũng đã khuya, chúng ta đã nói rõ với Văn tiểu thư rồi, anh cũng thanh toán một số tiền lớn, mọi chuyện giữa anh và cô ấy đều đã thanh toán xong xuôi. Đã như vậy, mình hãy để lại cho cô ấy một bậc thang đi, để sáng ngày mai cô ấy đi cũng được, em xem như vậy có được hay không?”



Đỗ Phương Phương giương mi lên mi, lời phản đối gần như đã thốt ra đến miệng, nhưng lại bị cô ta cứng rắn nhịn lại. diễn Hà Dĩ Kiệt cũng đã nói, những gì cần nói cũng đã nói rồi, cuộc vui giữa hai người bọn họ cũng đã xong rồi. Cô không thể không độ lượng một lần, thay vào đó cô sẽ được tiếng tốt, không chừng Hà Dĩ Kiệt cảm thấy cô bị uất ức sẽ càng yêu thương cô hơn!



Nghĩ đến đây, đôi con ngươi linh động của cô ta xoay mấy vòng, sau đó làm ra bộ dạng buồn buồn không vui lắm, gật đầu một cái: “Em cũng chỉ hờn dỗi nên mới nói như vậy thôi, anh nghĩ lại những lời mà anh đã hỏi em xem, người khác nghe thấy, không chừng lại tưởng rằng em là con người có lòng dạ độc ác, không chút tình cảm đấy, đã muộn thế này, dĩ nhiên cũng nên để đến sáng ngày mai cô ta ra đi.”



Đỗ Phương Phương nói xong liền quan sát thần sắc của Hà Dĩ Kiệt, quả nhiên thấy mi tâm của anh giãn ra, nét mặt của cô ta càng trở nên dịu dàng thêm mấy phần. Mặc dù trong lòng vẫn chưa phải đã cam chịu, nhưng lại vì lần này bản thân đã được anh đóng giữ là bảo bối rồi nên cô ta rất dương dương đắc ý.
Sau khi uống, quả nhiên hiệu quả của thuốc không tệ, anh vẫn thường uống loại thuốc này không lần nào quên. Cũng chính là cô đã đến nơi đó mua thuốc về cho anh uống, buộc anh phải ghi nhớ thật kỹ. Sau khi đi xã giao uống rượu quá nhiều trở về, đương nhiên là anh bị cô làm nũng cưỡng ép bằng được anh phải uống hai viên.



Khi cô ở đây dạ dày anh chưa từng bị đau, cô vừa rời đi, sự đau đớn của anh lại bắt đầu.



Hà Dĩ Kiệt cảm thấy trong mắt mình có chút nhoi nhói, dường như đèn trong phòng quá sáng, đã chọc vào tuyến lệ của anh từng hồi từng hồi đau đớn. Anh hơi ngửa mặt lên, chậm rãi mở to hai mắt, chiếc chụp đèn lộng lẫy của chiếc đèn treo trên trần nhà, phảng phất như thần sắc ánh mắt cô nhìn anh trong giây phút cuối cùng ...



“Tương Tư...” Anh khẽ gọi tên cô một tiếng, từ nơi sâu thẳm của trái tim nỗi đau cứ lan tràn từng đợt, từng đợt liên miên. Anh cảm thấy khóe mắt hơi ươn ướt, vừa đưa tay lên sờ đã cảm thấy đầu ngón tay như chạm đến một nơi lạnh như băng.



Tương Tư, em hãy quên anh đi, em đừng yêu anh nữa, cả đời này, em cũng đừng nghĩ tha thứ cho anh nữa.



Khi Đỗ Phương Phương đi ra, cô ta nhìn thấy anh tác phong đầy tự đắc đang ngồi thong dong uống rượu ở nơi đó. Cô ta vừa lau mái tóc ướt, vừa cười hì hì đi tới, đưa tay ôm anh, hôn lên má anh: “Anh yêu, anh có đi tắm không?”



Hà Dĩ Kiệt đặt ly rượu xuống, giơ tay lên nắm lấy cằm cô ta. Đỗ Phương Phương cười khanh khách chui vào trong ngực anh, Hà Dĩ Kiệt bóp chặt lấy cằm của cô, nhìn cô một lúc thật kỹ càng, sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, giọng nhàn nhạt: “Ừ, anh đi tắm đây.”



——————