Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 401 :

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Cho dù tính tình của Đỗ phu nhân có tốt thế nào đi nữa, cho dù bà có muốn bao che khuyết điểm cho con gái đi nữa, lúc này đây cũng không thể nhịn được nữa rồi. Bà giơ tay một phát túm luôn lấy tay của Đỗ Phương Phương, trên gương mặt vốn luôn hòa nhã mềm yếu giờ đây đã tràn ngập sự phẫn nộ và uy nghiêm: "Con đi theo mẹ lên lầu, mẹ đang có mấy lời muốn nói với con!"



Đỗ Phương Phương xua xua tay, nhưng Đỗ phu nhân đã hung hăng trừng mắt nhìn cô ta: "Phương Phương, có phải là con muốn làm náo loạn đến mức phải ly hôn hay không?"



Đỗ Phương Phương khẽ giật mình, nhưng vẫn mạnh miệng ngẩng đầu cao ngạo: "Ly hôn? Hà Dĩ Kiệt anh ta dám sao? Bên này chỉ cần anh ta dám nói ra hai chữ ly hôn thôi, phía bên kia con sẽ làm cho anh ta rớt đài luôn!" 



Đỗ phu nhân uể oải lắc đầu, mỏi mệt đến cực điểm, bà thở dài một hơi, nhưng vẫn là cố gắng giữ vững tinh thần: "Phương Phương, đối với người đàn ông không thể dùng thủ đoạn như vậy để bắt anh ta phục tùng đâu, con là vợ con của nó, lại nói tiếp, bây giờ con là người của nhà họ Hà, mọi vinh nhục của con đều buộc ở trên người Dĩ Kiệt. Ngay cả hiện tại Dĩ Kiệt cần dựa vào nhà họ Đỗ, cho dù là hiện tại nó không thể không khuất phục trước mặt con, nhưng với tình cảm như vậy con cảm thấy có thể tin được không? Có cái gì quan trọng hơn so với việc nắm giữ được trái tim của một người đàn ông đây?"



"Dĩ Kiệt cũng là một người đàn ông, nó cũng cần thể diện, cũng có tôn nghiêm của nó. Con lúc nào cũng hơi động một chút lại mang nhà họ Đỗ ra để dọa nó. Thời gian dài, bất cứ là ai cũng sẽ đều có tâm lý phản nghịch. Bây giờ nó vẫn còn nguyện ý cưng chiều che chở cho con, con không biết có chừng có mực, tương lai nhất định sẽ bị phản tác dụng. Cho nến khi Dĩ Kiệt đã thất vọng triệt để đối với con rồi, Đỗ Phương Phương không phải mẹ nói con đâu, đến lúc đó con có muốn khóc cũng sẽ không có nước mắt mà khóc nữa đâu!"



Đỗ Phương Phương bị những lời nói này của Đỗ phu nhân làm cho sững sờ cả người. Mãi một hồi lâu, cô ta mới cúi đầu gắt gao cắn môi, nhưng vẻ vẫn không cam lòng nói cứng: "Dĩ Kiệt rất yêu con, mẹ, sẽ không đâu, sẽ không có cái ngày ấy đâu..."
"Phương Phương! Con nói nhăng nói cuội gì đấy!" Đỗ phu nhân kinh hãi, Đỗ Phương Phương lại mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt hiện rõ vẻ  mờ mịt rời rã, nhưng vẫn chất chứa sự quyết tuyệt không nói ra được. Đỗ phu nhân nhìn thấy con gái như vậy cực kỳ kinh hãi. Bà túm lấy bờ vai của con gái ra sức lay động: "Phương Phương, con hãy tỉnh táo lại một chút đi, tất cả những điều đó đã trở thành chuyện quá khứ rồi con ạ! Mẹ xin con, ngàn vạn lần con đừng có  làm chuyện gì quá manh động, con không nên chặt đứt đường lui của mình, con làm vậy chính là con đã phá hủy chính bản thân con đấy..."



"Bây giờ con cũng đâu còn đường lui nữa hả mẹ?" Đỗ Phương Phương ngồi dậy, cười khổ sở đầy sự chua xót. Cô ta đưa tay cầm lấy tay của Đỗ phu nhân: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con sẽ không làm chuyện điên rồ ấy đâu, con sẽ không để cho nhà họ Đỗ chúng ta bị mất mặt đâu. Chỉ là con thấy trong lòng mình ngột ngạt quá thôi... nên con mới nói ra với mẹ. Đúng như lời mẹ đã nói, người phụ nữ kia giờ đã trở thành quá khứ rồi, con không nên nhắc lại làm gì. Từ nay về sau con cũng sẽ không bao giờ nói ra nữa. Mẹ, ngài cứ yên tâm đi, hai ngày nữa con sẽ nói chuyện với Dĩ Kiệt thật tốt, con sẽ nói lời xin lỗi với anh ấy. Chúng con là vợ chồng, từ nay về sau con sẽ sống sao cho tốt hơn thời gian trước, con sẽ không để cho người khác “ngư ông đắc lợi” đâu mẹ..."



Tảng đã lớn trong lòng Đỗ phu nhân như được dỡ bỏ, lúc này bà mới thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Thật vậy sao co! A di đà Phật, con đã có thể nghĩ thông được như vậy thì tốt rồi! Đứa bé ngoan, mẹ biết rõ con phải chịu uất ức, nhưng cuộc sống chính là như vậy, chung quy cũng phải có người chịu nhường bước lui về phía sau con ạ! Dĩ Kiệt đã lui một bước dài như vậy rồi thì con cứ lùi lại một bước là được."



Đỗ Phương Phương nhẹ nhàng gật gật đầu, trong khoé mắt nước mắt đã vòng quanh, nhưng cô ta vẫn cố nhịn xuống, ngửa cao đầu một mực nuốt nước mắt trở lại. Đỗ Phương Phương cô không thể khóc, cũng sẽ không bao giờ khóc nữa. Cô, Đỗ Phương Phương này, tuyệt đối sẽ không khinh kẻ địch đã bị đánh bại như vậy. Văn Tương Tư trước kia đã không phải là của Phương Phương này rồi thì hiện tại, cô ta cũng sẽ không phải!



Ba ngày sau, Đỗ phu nhân rời đi. Buổi chiều Đỗ Phương Phương liền bắt đầu tắm rửa thay đổi cách ăn mặc. Trước đây cô ta không thích những quần áo đậm chất nữ tính chút nào, nhưng giờ đây, lại cố ý đi mua sắm một lần cùng với Đỗ phu nhân. Phương Phương mua một chiếc váy ngủ mỏng  dính gần như trong suốt. Phương Phương sau khi tắm rửa đi ra ngoài liền mặc bộ đồ ngủ bằng ren có chiếc đai thắt có hình hoa hồng đỏ, đứng ở trước gương trang điểm nhìn lại mình.