Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
Chương 402 :
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
Cô gái trong gương da thịt trơn bóng, mặc dù không phải trắng nõn, nhưng làn da màu lúa mì khỏe mạnh lại gây cảm giác có chút gợi cảm. Bộ ngực tròn lộ ra một nửa, tuy không được đầy đặn lắm, nhưng cũng có khe rãnh rõ ràng. Mái tóc ngắn của Phương Phương còn hơi ẩm ướt dán tại trên má, đôi mắt phượng tròn nhìn rất rạng rỡ, dáng người cũng khá linh hoạt hấp dẫn. Chỉ có điều là từ nhỏ đến lớn cô vốn ở trong doanh trại quân đội, suốt ngày lăn lê bò toài, tập đánh đấm nên cánh tay có chút nổi cơ bắp. Nhưng nhìn tổng thể coi như cô cũng là một cô gái xinh đẹp như hoa hồng Đỗ Phương Phương lấy lọ nước hoa Chanel số 5 ra, mở nắp, nhẹ nhàng thoa một ít lên tay, lên cổ, gáy, phía sau tai, sau đó hơi nghiêng người một chút ở trước gương, nhìn kỹ lại gương mặt của mình. Không ngờ nhìn mình vẫn còn trẻ trung, gọn gàng rực rỡ như vậy! Phương Phương dần dần trở nên tĩnh tâm hơn, nghĩ đến trước kia bản thân đã từng nhiều lần điên loan đảo phượng với Hà Dĩ Kiệt thế nào... Nếu như đêm nay Dĩ Kiệt trở về nhìn thấy cô như vậy liệu anh có thể cầm giữ được lòng mình hay không?
Trong đầu Đỗ Phương Phương mới nghĩ như vậy, nét mặt đã đỏ bừng lên không sao kiềm chế nổi. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Cô thả lọ nước hoa xuống, liền mơ hồ nghe thấy bên ngoài cửa sổ có tiếng xe. Anh đã trở lại!
Chương 41: Không động đậy
Trong đầu Đỗ Phương Phương mới nghĩ như vậy, nét mặt đã đỏ bừng lên không sao kiềm chế nổi. Cô thả lọ nước hoa xuống, liền mơ hồ nghe thấy bên ngoài cửa sổ có tiếng xe. Anh đã trở lại!
Trái tim cô nhảy rộn lên mấy cái thình thịch, thình thịch, Phương Phương hít sâu mấy hơi rồi dần dần bình tĩnh trở lại, nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài phòng, hình như anh đang lên lầu rồi. Đỗ Phương Phương mở nắp bình rượu đỏ ra, ngồi ở trên ghế sa lon, trong lòng có chút hồi hộp. Sáng sớm nay cô đã thông báo cho người giúp việc, khi nào Hà Dĩ Kiệt trở lại, báo cho anh một tiếng rằng cô đang ở trong phòng ngủ chờ anh, mời anh qua đó một chuyến. Lúc này, ở bên ngoài, tiếng bước chân tựa như đã dừng lại ở phía trước cửa phòng của hai người.
Đỗ Phương Phương không khỏi nín thở, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, cô thật sự lo lắng, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn lo lắng Hà Dĩ Kiệt không để ý tới cô nữa, sẽ đi thẳng tới phòng khách.
Trong ba ngày ở lại đây, không phải Đỗ phu nhân chưa từng khéo léo đề cập đến vấn đề này, nhưng đều bị anh từ chối một cách nhã nhặn. Đỗ Phương Phương cũng rất lo đêm dài lắm mộng, quả thật đã có tin tức anh đã có quan hệ bất chính ở bên ngoài rồi, cho nên hiện tại cô không thể không chủ động làm lành với anh.
Những suy nghĩ như vậy cứ luẩn quẩn trong đầu anh tới hồi lâu, vì vậy hai người bọn họ cứ ngồi ở trên ghế sa lon như vậy.
Đỗ Phương Phương rót rượu cho anh, anh xua tay: "Phương Phương, hôm nay công việc của anh rất bận, nên có chút mệt mỏi, anh muốn đi nghỉ sớm chút... Em, em tìm anh có chuyện gì?"
Đỗ Phương Phương lập tức cảm thấy uất ức, cô nhào vào đánh lên người anh, sức lực của cô không quá mạnh, anh chỉ nheo mắt lại chứ không lên tiếng.
"Anh còn hỏi em có chuyện gì sao, em gọi anh trở về phòng, anh nói xem có thể có chuyện gì khác được đây?" Đỗ Phương Phương nằm ở trên người anh, cách hai lớp áo, cô hung hăng cắn vào bờ vai anh. Hà Dĩ Kiệt cảm thấy đau, hít vào một hơi, nỗi oán giận trong lòng đột ngột tăng lên, thiếu chút nữa anh không khống chế được tâm tình của mình lại ném cô sang một bên.
"Phương Phương, đừng như vậy, khoảng thời gian này anh vô cùng mệt mỏi..." Hà Dĩ Kiệt cắn răng cố kiềm chế, chỉ nhẹ nhàng đẩy đẩy cô ra, nghiêng người chuẩn bị đứng lên...
"Hà Dĩ Kiệt!" Hàng lông mày của Đỗ Phương Phương dựng ngược lên, lập tức đè vai anh lại. Cô vừa thấy tức giận, lại vừa cảm thấy nhục nhã. Mà càng khổ sở hơn chính là sự uất ức trong lòng lại không sao nói ra được. Cô yêu Hà Dĩ Kiệt, bất kể như thế nào trái tim của cô đã chìm đắm vào trong anh rồi. Chỉ có điều trong lòng cô có một điểm gút mắc mà không sao gỡ ra được, cô cũng không muốn đẩy anh ra xa mình thêm nữa, giữa bọn họ đã là một cái hào rộng rồi, không thể để cho khoảng cách đó tiếp tục bị nới rộng ra xa hơn nữa.....