Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
Chương 411 :
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
Trong phòng ngủ chỉ mở một chiếc đèn nhỏ ở đầu giường, ánh sáng cũng rất mờ, cả người của anh liền bao phủ ở trong bóng tối, không thể nhìn thấy rõ được rõ biểu cảm trên mặt anh lúc này.
Trái tim của Đỗ Phương Phương đột nhiên thấy chua xót, trong hốc mắt cô thoáng hơi ướt át, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), môi cô mấp máy như muốn gọi tên anh nhưng trong cổ họng như bị nghẹn lại không thốt nên lời.
Hà Dĩ Kiệt đứng cạnh cửa một lát, liền nhấc chân chậm rãi đi vào, Đỗ Phương Phương thấy anh đóng cửa, treo áo khoác ngoài treo lên móc áo, đi tới chỗ cô. Trong lòng cô giờ đây niềm vui sướng rạo rực lại đan xen lẫn những nỗi uất ức và chua xót khi nãy. Khiến cho trong cơ thể của cô lúc này vừa tồn tại một nửa là niềm vui ấm áp, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn một nửa là đau khổ lạnh lẽo.
"Ông xã...” Phương Phương vòng qua ghế sa lon, trong ánh sáng mập mờ đón anh đi tới, trong miệng nghẹn ngào kêu một tiếng. Bước chân của Hà Dĩ Kiệt thoáng dừng lại, chợt cảm thấy có một thân thể mềm mại thơm mát áp sát vào mình.
Anh không né tránh, nhưng cũng không ôm lấy cô. Đỗ Phương Phương cọ xát ở trong lòng anh một lát mới phát hiện sự khác thường của anh. Cô vội vàng ngẩng đầu lên, mượn ánh sáng của chiếc đèn bàn nhìn kỹ lại gương mặt của anh, nhưng chỉ thấy đầy vẻ yên tĩnh hờ hững. Trong lòng của cô lập tức thấy luống cuống "Ông xã... ông xã, anh vẫn còn giận em có phải không?"
Hà Dĩ Kiệt cảm thấy mệt mỏi và chán ghét không sao thốt ra được thành lời. Mùi vị trên người của cô khiến anh hết sức chán ghét, giờ phút này bọn họ gần gũi với nhau như vậy, làm cho anh cảm thấy cực kỳ không quen. Trước đây hai người bọn họ ngoại trừ những lúc khỏa thân ở trên giường gần gũi với nhau ra, thì cũng chưa từng có những tiếp xúc trực tiếp quá thân mật khi ở bên ngoài chiếc giường kia.
Anh coi việc vợ chồng thân mật chỉ là nghĩa vụ, thực hiện xong nhiệm vụ một cách máy móc là hoàn thành nghĩa vụ, sau đó anh cũng sẽ chẳng để ý gì tới cô nữa, riêng chăn riêng gối ra để ngủ. Dieendaanleequuydonn Việc vợ chồng ân ái ngọt ngào chỉ thích hợp với những đôi yêu nhau thắm thiết, bọn họ không có thứ tình cảm này nên không làm được chuyện như vậy...
Nhưng nếu đẩy cô ra, hung hăng cự tuyệt cô, mặc dù trong lòng anh sẽ thấy hả giận thấy sung sướng đấy, nhưng hậu họa sẽ không ngờ được. Đỗ Phương Phương này là một con người có tâm tư nhỏ mọn, thù lâu nhớ dai, yếu điểm của anh lại đang nằm trong tay nhà họ Đỗ. Nếu như chỉ là tiền đổ của một mình anh, thì anh mặc kệ, cứ để cho nhà họ Đỗ nhào nặn trong tay thế nào cũng được, dù có thế nào với anh cũng không sao hết. Điều duy nhất khiến anh phải lo lắng ở đây chẳng qua chỉ là vì bí thư Tiếu, người đã có ơn tái sinh cho anh.
Cô nhìn xuống người đàn ông đang ở phía dưới mình, hai hàng lông anh mày nhíu lại, đôi mắt sâu thăm thẳm, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng, thật là anh tuấn, thật là hoàn mỹ. Anh là chồng của cô, là người cô có thể quang minh chính đại ôm hôn, là người đàn ông cô có thể quấn quít trên giường không chút kiêng kỵ. Nhưng giờ phút này, cô gần như đã trần truồng hết thế này, cô giạng chân ở trên người anh, hôn toàn thân anh, vuốt ve anh, thế nhưng anh lại không hề có chút phản ứng nào?!
Trái tim Đỗ Phương Phương như bị rơi xuống hầm băng, lưng cô giống như là bị rút đi xương sống, cả người mềm nhũn, ngã ra ở trên ghế sofa...
Lúc này Hà Dĩ Kiệt mới chậm rãi mở mắt ra, anh nhìn cô như có chút ngạc nhiên: "Phương Phương, sao thế?"
Đỗ Phương Phương cố nặn ra một nụ cười, nhìn vào mắt của anh nói: "Anh thực sự rất mệt mỏi có phải không ?"
Hà Dĩ Kiệt gật đầu một cái, đưa tay vuốt ve trên gương mặt của cô: "Hôm nay anh mệt vô cùng."
Trong lòng Đỗ Phương Phương lại dâng lên chút hi vọng. Đàn ông nào lại không muốn chuyện như vậy, nhưng nếu đã quá mệt mỏi, cũng phải có ngoại lệ thôi...
"Em đi chuẩn bị nước tắm cho anh nhé, anh đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi cho tốt." Đỗ Phương Phương sửa sang lại áo ngủ cho chỉnh tề, đứng lên dừng lại ở trước mặt anh chốc lát, ánh mắt của anh rơi vào trên người cô, nhưng không có chút lửa nào, trong tim của cô tại lại nảy lên một cái lộp bộp.