Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
Chương 42 :
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
Anh dường như mất khống chế, thiếu chút nữa xông tới, nhưng đến phút cuối cùng, anh vẫn ngồi yên ở trong xe, không đến gần cô thêm một bước. Anh đã nói sẽ không quấy rầy cô nữa, thì anh thật sự sẽ không quấy rầy cô nữa. Anh tuyệt đối sẽ không lừa gạt cô, cũng như sẽ không nuốt lời đối với cô.
Thậm chí, khi cô đi ngang qua bên ngoài xe của anh, theo bản năng anh tránh né ánh mắt tình cờ lướt qua của cô. Mỗi lần tới nơi này, anh cũng sẽ đi nhiều loại xe khác nhau của đồng nghiệp để tránh bị cô sẽ phát hiện ra điều gì khác thường. Cứ như vậy gió êm sóng lặng qua hai tháng. Cho đến khi xuân về hoa nở, Tương Tư cũng chưa từng một lần phát hiện ra cuộc sống của cô, hoạt động hàng ngày của cô đều bị Hà Dĩ Kiệt nắm rất rõ ràng. Nếu như nói còn có cái gì mà anh chưa biết,Dienddanlequuydon đó chính là sự tồn tại của Nặc Nặc. Cô rất cẩn thận, chưa từng một lần bế Nặc Nặc ra ngoài. Cũng có lần thím Phúc đã từng bế Nặc Nặc ra ngoài, chỉ có điều Hà Dĩ Kiệt không biết thím Phúc, hơn nữa lúc thím Phúc và cô dời đến sinh sống ở đây cô cũng đã lấy họ của bác Phúc, nên hàng xóm đều gọi cô là thím Triệu hoặc là chị Triệu. Vì vậy, cho dù thím Phúc có bế Nặc Nặc đi qua trước mặt anh, thì anh cũng sẽ không nghĩ đến, đứa bé nho nhỏ ở trong ngực người phụ nữ kia chính là con gái của mình.
Mà thời gian giống như dòng nước chảy xuôi ở dưới mặt sông đóng băng, không hề có một gợn sóng phức tạp, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn làm trong lòng người thấy phát hoảng vì sự yên tĩnh đó.
"Bệnh tâm lý" của Hà Dĩ Kiệt vẫn không hề tốt hơn lên. Đỗ Phương Phương cũng đã khuyên nhủ được anh đi tới gặp bác sĩ tâm lý, nhưng rốt cuộc hy vọng của cô cũng hoàn toàn tắt hẳn. Hà Dĩ Kiệt thầm xỉ vả sự ngu xuẩn của cô. Chuyện cho tới bây giờ, cô vẫn còn tự cho là do lời nói của cô vô tình đã làm tổn thương anh quá sâu sắc mới đưa đến tình huống bây giờ. Cô cho là anh đối với cô tình thâm ý nặng cho nên sự tổn thương này mãi không liền được. Hà Dĩ Kiệt ngẫm nghĩ mà chỉ thấy chán ghét. Nếu như anh thật sự thích cô, hoặc có thể nói, nếu anh có một chút cảm xúc tốt đẹp nào đối với cô, thì cũng sẽ không có chuyện anh không hề có phản ứng gì khi cô cởi hết quần áo ra và cọ sát với anh như vậy.
Chương 43: Gặp lại nhau trong lúc khốn cùng
Nếu như anh thật sự thích cô, hoặc có thể nói, nếu anh có một chút cảm xúc tốt đẹp nào đối với cô, thì cũng sẽ không có chuyện anh không hề có phản ứng gì khi cô cởi hết quần áo ra và cọ sát với anh như vậy.
"Vậy thì anh đừng rời khỏi em là được, cả đời này chúng ta sẽ cùng ở một chỗ..." Trái tim của Đỗ Phương Phương trở nên mềm nhũn như sắp nhỏ ra nước. Chỉ có những lúc ở trước mặt anh, cô mới có thể cảm thấy bản thân mình vẫn còn là một người phụ nữ, còn có thể nói được những lời nói mềm mại khiến đàn ông động lòng.
"Anh cũng nghĩ vậy. Nhưng hiện tại anh thế này... Anh thật sự thấy mình quá vô dụng..." Hà Dĩ Kiệt nói đầy vẻ tự trách, giọng điệu trùng xuống, Đỗ Phương Phương nghe anh nói vậy cực kỳ đau lòng. Cô nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng anh, trấn an: "Dĩ Kiệt à, không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu, người em cần là anh, chỉ chính con người anh thôi... Những thứ khác em đều không để ý..."
"Nhưng chuyện này như vậy thật sự không công bằng đối với em, em còn trẻ như vậy..."
Đỗ Phương Phương thấy vành mắt anh hơi hồng hồng, không khỏi bật cười một tiếng, nhẹ nhàng đập anh một cái: "Em không tin cả đời anh cũng không tốt hơn được!"
"Phương Phương..." Hà Dĩ Kiệt cầm tay cô, thở dài một tiếng thật sâu: "Em hiểu được như thế, anh làm chồng còn dám đòi hỏi gì hơn nữa!"