Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 431 : Gặp lại nhau trong lúc khốn cùng

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Nếu như anh thật sự thích cô, hoặc có thể nói, nếu anh có một chút cảm xúc tốt đẹp nào đối với cô, thì cũng sẽ không có chuyện anh không hề có phản ứng gì khi cô cởi hết quần áo ra và cọ sát với anh như vậy. 



Hà Dĩ Kiệt tự nhận chính mình không phải là người chính nhân quân tử gì. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Anh cũng có nhu cầu sinh lý như những người đàn ông bình thường khác. Nếu như không phải anh thật sự chán ghét cô tới cực điểm, thì chỉ cần anh nhắm mắt một cái tất cả mọi việc sẽ qua. Nhưng bây giờ, anh lại thấy rất mừng vì sự ngộ nhận và áy náy của cô, vừa vặn mượn cơ hội này thuận nước đẩy thuyền, rốt cuộc anh cũng không cần phải dây dưa với cô nữa, cũng không cần buộc bản thân mình phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng để ứng phó nữa. 



Sau mấy tháng bị Đỗ Phương Phương lăn qua lăn lại, cuối cùng Hà Dĩ Kiệt đã trút được gánh nặng. Anh thì mải bận rộn gánh vác trách nhiệm nặng nề của công việc,diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn  Đỗ Phương Phương thì ngày ngày cùng Đặng Hoa ở chung một chỗ. Trong khoảng thời gian này, tuy hai người vẫn sống chung trong cùng một căn nhà, nhưng thường xuyên mười ngày nửa tháng chẳng hề thấy mặt nhau.



Vào một ngày nắng gắt, Đỗ phu nhân đích thân đến thành phố A một chuyến. Bà còn dẫn theo một bà bảo mẫu đã sống nhiều năm trong nhà họ Đỗ, rất am hiểu cách làm các món ăn trị bệnh. Đỗ phu nhân tận tâm tận lực ở lại nơi này chờ đợi suốt một tháng, chỉ đạo bà bảo mẫu thay đổi cách ninh nấu đủ các loại canh bổ dưỡng, nhưng kết quả vẫn không thay đổi được chuyện gì.



Sau khi nghe những lời răn dạy của Đỗ lão tướng quân, bà đứng ngồi không yên, nhà họ Đỗ bọn họ ba đời nay luôn chỉ có một con, đến đời của Đỗ Phương Phương cũng như vậy. Nhà họ Đỗ chỉ có một người con gái là cô. Ngay từ lúc đầu, tâm ý của lão tướng quân đã rất rõ ràng, ý ông là chờ sau khi Đỗ Phương Phương kết hôn, sống chết gì cô cũng phải sinh hai bé trai. Một bé sẽ mang họ Hà, bé trai còn lại sẽ mang họ Đỗ. Bé trai mang họ Đỗ sẽ là huyết mạch của nhà họ Đỗ. Nhưng hiện tại thì hay rồi, hiện giờ Hà Dĩ Kiệt đã "không được" rồi!



Lão tướng quân tự mình gọi một cú điện thoại cho Đỗ Phương Phương, mập mờ đề cập tới chuyện ly hôn. Ai ngờ Đỗ Phương Phương lại tức giận, to tiếng một hồi với lão tướng quân sau đó cúp luôn điện thoại. Trong lòng cô, Hà Dĩ Kiệt thành ra nông nỗi như bây giờ, đều là bởi vì anh quá yêu cô, quá quan tâm tới cô, cho nên anh mới không chịu nổi đả kích vì thế mới biến thành như vậy. Vào thời khắc này, cô tuyệt đối không thể bỏ anh mà đi được, huống chi, cô lại yêu Hà Dĩ Kiệt như thế, cho dù anh không thể làm được những chuyện yêu đương, nhưng cô vẫn rất yêu anh! Cô không sao hình dung ra nổi, nếu cô ly hôn với Hà Dĩ Kiệt sau đó tái giá với người đàn ông khác, không biết vào thời điểm thân mật, cô có thể khống chế nổi bản thân mình để không đá người kia xuống giường hay không! 




"Vậy thì anh đừng rời khỏi em là được, cả đời này chúng ta sẽ cùng ở một chỗ..." Trái tim của Đỗ Phương Phương trở nên mềm nhũn như sắp nhỏ ra nước. Chỉ có những lúc ở trước mặt anh, cô mới có thể cảm thấy bản thân mình vẫn còn là một người phụ nữ, còn có thể nói được những lời nói mềm mại khiến đàn ông động lòng.



"Anh cũng nghĩ vậy. Nhưng hiện tại anh thế này... Anh thật sự thấy mình quá vô dụng..." Hà Dĩ Kiệt nói đầy vẻ tự trách, giọng điệu trùng xuống, Đỗ Phương Phương nghe anh nói vậy cực kỳ đau lòng. Cô nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng anh, trấn an: "Dĩ Kiệt à, không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu, người em cần là anh, chỉ chính con người anh thôi... Những thứ khác em đều không để ý..."



"Nhưng chuyện này như vậy thật sự không công bằng đối với em, em còn trẻ như vậy..."



Đỗ Phương Phương thấy vành mắt anh hơi hồng hồng, không khỏi bật cười một tiếng, nhẹ nhàng đập anh một cái: "Em không tin cả đời anh cũng không tốt hơn được!"



"Phương Phương..." Hà Dĩ Kiệt cầm tay cô, thở dài một tiếng thật sâu: "Em hiểu được như thế, anh làm chồng còn dám đòi hỏi gì hơn nữa!"