Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 105 :

Ngày đăng: 11:13 18/04/20


Động tác này của Phong Thụy Trọng làm Trang Khanh nhớ tới trưởng bối của Phù Ly, Chu Tước Trục Nguyệt.



Túi Càn Khôn có thể đựng rất nhiều đồ, Trang Khanh không thể tưởng tượng được bên trong có những thứ gì, cũng không thể nhận.



"Xin lỗi, ban quản lý có quy định, không thể nhận quà của các tu chân giả khác." Trang Khanh hành lễ, "Đa tạ tiền bối đã tặng quà."



"Nhân gian có một câu nói, bậc tiền bối ban thưởng không thể từ chối, nếu như ngươi không muốn nhận, vậy tức là xem thường trưởng bối như ta." Tướng mạo của Phong Thụy Trọng vô cùng đẹp, khi không cười, hơi nhếch mi lên lại lộ ra vài phần uy thế.



"Cảm ơn chú Phong." Phù Ly thay Trang Khanh nhận lấy túi Càn Khôn.



"Vẫn là Tiểu Ly ngoan." Trên mặt Phong Thụy Trọng lại treo nụ cười, hắn vỗ vỗ chiếc mũ trên đầu Phù Ly, có chút đau lòng nói: "Mấy năm nay ngươi sống có tốt không?"



Phù Ly sững sờ gật đầu.



Phong Thụy Trọng nhìn chiếc mũ dùng thuật pháp biến thành trên đầu cậu, trong mắt dường như có cảm xúc thoáng hiện lên, nhưng cuối cùng chỉ giúp cậu chỉnh chiếc mũ: "Chăm sóc bản thân cẩn thận, thiếu gì thì nói cho ta."



Hắn lấy ra mấy miếng ngọc bội nhét vào tay Phù Ly: "Có việc thì ném vỡ ngọc bài này, ta sẽ lập tức tới."



Phù Ly nắm lấy những miếng ngọc bài này, kinh ngạc nhìn Phong Thụy Trọng. Hành vi của Phong Thụy Trọng quá mức thân cận, cậu vốn nên nghi ngờ mưu đồ của đối phương, nhưng chỉ cần đối phương nhìn cậu cười, trong lòng cậu chỉ còn lại tình cảm thân cận, không còn gì khác.



"Chú Phong......." Phù Ly không nhịn được hỏi, "Trước đây chúng ta đã từng gặp sao?"



Phong Thụy Trọng cười ôn hòa: "Tuyết lớn rồi, về sớm một chút đi." Hắn dời ánh mắt sang người Trang Khanh, cười hữu hảo với anh, "Cáo từ."



Nhìn thấy quần áo Phong Thụy Trọng mặc trên người giống hệt như của Phù Ly, Trang Khanh nghiêm mặt nói: "Tiền bối bảo trọng."



Phong Thụy Trọng mở cửa xe ra, cười với Phù Ly: "Mau lên xe đi."



Năng lực học tập của hắn rất mạnh, chỉ ngồi xe hơi một lần là biết mở cửa xe thế nào, làm thế nào để bản thân mình dung nhập vào trong đám người mà không đột ngột.



Phù Ly ngồi vào ghế phó lái, khóe miệng giật giật, nhưng không nói được ra lời. Phong Thụy Trọng không phủ nhận trước đây đã từng gặp cậu, nhưng cũng không thừa nhận bọn họ từng quen biết. Là do đối phương không muốn nói, hay là kiêng dè điều gì nên lựa chọn im lặng.



Trong lúc cậu đang suy nghĩ, Phong Thụy Trọng lại đặt một chiếc túi Càn Khôn vào trong lòng cậu: "Đối xử với bản thân tốt một chút, ăn mặc ở không thể để bản thân chịu thiệt." Hắn lại nhìn chiếc mũ dùng thuật pháp biến thành trên đầu Phù Ly, nụ cười có chút miễn cưỡng, "Chú ý ăn mặc một chút cũng không sao."



Phù Ly có chút khó hiểu, tại sao ánh mắt Phong Thụy Trọng nhìn cậu giống như cậu chịu khổ cực với uất ức lớn lắm vậy?



"Chăm sóc tốt cho bản thân." Phong Thụy Trọng nhìn Phù Ly chăm chú rồi xoay người đi về một hướng khác.



Phù Ly nhìn theo bóng lưng của hắn, trong lòn có chút buồn bã không thể nói, cậu mở cửa ra đuổi theo: "Chú Phong."




Phù Ly mở cấm chế của cung Kim Long, mang Trang Khanh tới hậu điện, vừa mới bước qua cửa lớn hậu điện, Trang Khanh không thể duy trì được hình người nữa, biến thành một con Kim Long vô cùng lớn.



Quá trình lột xác vô cùng đau đớn, Trang Khanh gào thét lên một tiếng, không ngừng đập đầu lên tường, cơ thể nhanh chóng rướm máu.



Nhìn thấy thân rồng màu vàng của Trang Khanh dần dần nhiễm màu máu, trong lòng Phù Ly càng ngày càng nghẹn lại, giống như mắc bệnh tim mà con người hay nói, trở nên khó thở. Nhìn thấy Trang Khanh lại muốn đâm vào tường, cậu không chút suy nghĩ đứng chắn trước tường, thân thể cậu tương đối mềm, Trang Khanh đâm vào người cậu, có lẽ cũng không đâm gãy sừng.



Sừng rồng chính là tôn nghiêm và thể diện của rồng, cậu lo lắng còn tiếp tục đâm như vậy nữa, Trang Khanh sẽ biến thành rồng không sừng.



Kim Long đau đớn đỏ cả hai mắt, sớm đã mất đi lý trí, căn bản không quan tâm mình đâm vào cái gì. Ngay khi anh sắp đâm vào người Phù Ly, anh cứng rắn dừng động tác lại, dùng giọng nói suy yếu đứt quãng nói: "Phù, Phù Ly.......cậu mau tránh ra."



"Anh đừng sợ." Phù Ly vận chuyển linh khí toàn thân, vươn tay phóng linh khí lên đỉnh đầu Trang Khanh, "Anh em đồng cam cộng khổ, tôi tin anh nhất định có thể vượt qua, trở thành con rồng đẹp trai nhất trong tộc."



Trang Khanh đau đớn cả người run rẩy, mỗi một đoạn xương, một vảy rồng trên người, giống như bị người ta lặp đi lặp lại đập vỡ, rồi lại mọc ra từng chút, từng chút một. Anh nhớ lần đầu tiên mình lột xác là khi năm trăm tuổi, anh đau đớn đâm gãy vô số cây cối, máu chảy nhiễm cả ngọn núi. Khi đó anh cho rằng mình sắp không chống đỡ nổi nữa, nhưng mà anh vẫn có thể vượt qua, không có linh dược, không có linh trì, cũng không có bất cứ tộc nhân nào dẫn linh độ khí cho anh, nhưng anh vẫn sống sót.



Lần lột xác thứ hai càng đau đớn hơn lần lột xác thứ nhất, khi đó anh một nghìn hai trăm tuổi, máu chảy ra nhiễm đỏ cả một con sông.



Nhưng có năng lực sống sót thế nào đi nữa, cũng không có ai chờ mong anh còn sống, cũng không có ai quan tâm anh sống hay là.........



Ý thức Trang Khanh đã bắt đầu trở nên mơ hồ, thậm chí anh đã quên ngày hôm nay là ngày bao nhiêu. Trong đầu chỉ có đau đớn, vô cùng đau đớn.



Trong lòng có một giọng nói đang hỏi anh, tại sao lại phải kiên trì như vậy, cho dù miễn cưỡng còn sống, chẳng qua cũng chỉ tiếp tục trải qua những ngày tháng bị tà yêu truy sát, bọn họ đều muốn ăn thịt của anh, uống máu của anh, lấy xương của anh, ai sẽ mong đợi anh thành công đây?



"Trang Tiểu Long?" Phù Ly phát hiện tiếng rên của Trang Khanh dần trở nên yếu ớt, trong lòng âm thầm cảm thấy không ổn. Trang Khanh từ nhỏ tới lớn không được điều dưỡng chính thống của long tộc, tuy rằng tu vi cao hơn những tộc nhân khác, nhưng khi còn bé bị những long tộc khác bắt nạt, sau đó thường xuyên bị thương ở nhân gian, thân thể đã lưu lại nhiều tật. Bây giờ anh lại đột nhiên rơi vào trạng thái lột xác, chỉ sợ bản thể sẽ không chống đỡ nổi.



Con rồng này.....



Phù Ly ghét những sinh vật trơn bóng, cho dù là rồng hay là rắn, cậu đều rất ghét. Nhưng con Kim Long trước mắt này lại không giống như vậy, tuy rằng anh cũng trơn bóng nhưng không hề đáng ghét chút nào.



Cậu không muốn anh chết, muốn để anh lột xác thành công, mọc lên vảy rồng sáng lấp lánh, mọc ra sừng rồng uy phong, sau đó làm cho những con rồng đã từng bắt nạt anh phải biết tự hổ thẹn trước mặt anh, cả đời đều không thể ngẩng đầu lên.



Phù Ly mở ra đôi đồng tử vàng kim, cúi đầu, đặt trán lên giữa trán Kim Long.



Ánh sáng đỏ và ánh sáng vàng nháy mắt dung hòa vào nhau.



Tác giả có lời muốn nói:



Thần Long, biến thân!