Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 106 :

Ngày đăng: 11:13 18/04/20


Lột xác là quá trình vô cùng đau đớn, nhưng mỗi lần lột xác, đều làm cho thân thể trở nên mạnh mẽ hơn hoàn mỹ hơn. Hiện tại, ngay cả con người là thủ lĩnh của vạn vật cũng sẽ trải qua thay răng, dậy thì, mới có thể được gọi là người trưởng thành.



Yêu tu cũng như vậy, càng là những động vật mạnh mẽ và ít ỏi, lột xác lại càng thêm đau đớn, đây chính là quy luật của vạn vật thế gian. Sinh vật có thể thoát khỏi quy luật này, chỉ có thể nằm ở bên ngoài lục giới, là sinh vật mà trời đất sinh ra, ví dụ như Phù Ly, Côn Bằng, Công Phúc.



Nhưng những sinh vật sinh bên ngoài lục giới cũng có kiếp nạn thuộc về bọn họ, nếu như không trải qua được một kiếp, người chết đạo tan, hóa thành kinh khí trở thành một phần của đất trời.



Cho nên sống cũng không dễ dàng, không ai có thể cao quý hơn ai.



Linh khí mạnh mẽ từ trán Phù Ly truyền vào trong thân thể Trang Khanh, một lần lại một lần giúp anh nối lại kinh mạch đã đứt, xương cốt đã vỡ vụn, linh khí của hai người quấn lấy nhau, không chỉ không hề có bất cứ bài xích nào, ngược lại hòa hợp giống như linh khí tới từ một người.



Ý thức của Trang Khanh đứng trong biển ý thức, cả người như tắm máu, bên tai đều là những lời nói bao hàm oán hận.



"Nhân loại thấp hèn, có tư cách gì nhận được thừa kế từ tộc Kim Long, long tộc chúng ta không có loại tạp chủng như thế."



"Dù sao long tộc cũng không có chỗ cho ngươi dung thân, sao không chết trong bụng của ta, miễn chạy khắp nơi chịu khổ?"



"Ta hận cái dáng vẻ mọi chuyện đều dự tính kỹ càng của ngươi, ai sẽ làm bạn với loại người như ngươi chứ?"



"Ngươi lợi hại như vậy, tại sao lại không cứu hắn, tại sao người chết không phải là ngươi?"



"Tuy rằng ái khanh có tài cứu thế, nhưng trẫm không muốn người trong thiên hạ chỉ biết ái khanh lại không biết trẫm. Từ hôm nay trở đi, trong lịch sử sẽ không có người nào tên là Trang Khanh nữa."



"Ngươi là người đàn ông không tim không phổi, ta hận người không thể chết đi."



"Tại sao ngươi lại không chết đi?"



"Tại sao không chết đi?"



Trang Khanh mở mắt ra, nhìn thấy trong biển ý thức lộ ra từng khuôn mặt tràn đầy oán hận: "Tại sao tôi lại phải chết?"



Anh muốn sống, cho dù có chảy bao nhiêu máu, chịu bao nhiêu khổ đi chăng nữa đều phải sống tử tế. Chỉ cần còn sống, mới có thể nhìn thấy càng nhiều phong cảnh, gặp được nhiều người, mới có thể làm cho anh gặp được con yêu quái ngu ngốc kia.



Còn sống thật tốt.



Cho dù tu chân giới đời sau không bằng đời trước, những đồng nghiệp dưới tay anh cũng không phải là những người có đầu óc, có tài năng, nhưng vẫn còn có một con yêu quái đợi anh tỉnh lại, đợi anh cùng cậu ăn cơm tối, cùng cậu đấu võ mồm.



"Tôi muốn sống, nhất định phải sống!"



Trường kiếm trong tay, anh vung kiếm chém tất cả các gương mặt thù hận, xoay người nhìn lại biển ý thức, bên ngoài có từng luồng từng luồng linh khí màu đỏ bao vây lấy biển ý thức của anh, muốn bảo vệ biển ý thức, không để nó tiêu tan.



Luồng linh khí này anh rất quen thuộc, là Phù Ly.



Linh khí màu đỏ xông tới, làm Trang Khanh đột phá chướng ngại tâm lý, như hổ mọc thêm cánh, không bị tâm ma quấy nhiễu nữa.




Nhìn thấy những long tộc và yêu tu thủy tộc cung kính lui xuống, Phù Ly mới nói: "Giỏi thật, Trang Tiểu Long, thì ra anh thành boss lớn long tộc rồi, bọn họ còn gọi anh là bệ hạ!"



Trang Khanh vuốt vẻ cái đầu lông xù xù của cậu: "Chỉ là một cách gọi thôi, đừng coi như là thật." Anh hóa thành rồng một lần nữa, quăng Phù Ly lên đầu, bơi ra khỏi Đông Hải.



Phong Thụy Trọng ngồi phía trước cửa sổ, nhìn chằm chằm phía chân trời ngẩn người. Khi hắn tặng túi Càn Khôn đã đưa nhầm quà, đưa chiếc sừng của thánh thú Thương Long trấn thủ một phương cho một con rồng còn chưa hoàn toàn lột xác, lần này phiền phức lớn rồi.



Trong chiếc sừng rồng ấy, có một phần được kế thừa của Thương Long, dựa vào năng lực của những con rồng hiện tại, căn bản không thể chịu nổi sự truyền thụ mạnh mẽ như vậy, kết quả cuối cùng không phải nổ tan xác mà chết thì chính là biển ý thức hỗn loạn biến thành một con rồng điên hoàn toàn mất đi lí trí.



"Ta thấy ngươi chính là đồ óc heo!"



Người đàn ông ngồi sau hắn cách đó không xa vỗ bàn nói: "Đó là bạn của Tiểu Ly, nếu như xảy ra chuyện gì, cả đời này ngươi đừng mong nó tha thứ cho ngươi."



Phong Thụy Trọng bị mắng không dám ngẩng đầu, hắn cũng không dám tin mình lại phạm sai lầm thế này, lẽ nào khi tặng quà hắn chỉ chú ý tới Phù Ly nên không chú ý tới rốt cuộc mình đã quăng ra những thứ gì?



"Ngươi mắng ta thì mắng ta, sao lại lôi cả mình vào mắng?" Phong Thụy Trọng nhỏ giọng nói.



Người đàn ông bị lời này của hắn làm cho vô cùng tức giận, lại đập một cái vỡ tan cái bàn: "Không được, ta nhất định phải đi giúp con rồng này độ qua kỳ lột xác."



"Ngươi không muốn sống nữa sao, khó khăn lắm mới tránh được kiếp nạn lớn, lẽ nào muốn làm cho.............chú ý, tặng luôn mạng mới cam tâm?"



"Chẳng lẽ lại làm cho Tiểu Ly hận chúng ta?!" Người đàn ông kéo cửa đi ra ngoài, chính vào lúc này, trời mưa xuống, hào quang phương Đông cuồn cuộn, rõ ràng là trời hiện điềm lành.



Người đàn ông dừng bước chân, hắn có chút không dám tin nói: "Kế thừa........thành công rồi?



Sừng Thanh Long đã để ở chỗ họ hơn năm nghìn năm, cũng không tìm được con rồng hữu duyên, Phong Thụy Trọng không cần thận tặng nhầm quá, không ngờ lại thành công, trò đùa gì thế này?



Phong Thụy Trọng vươn tay ra bên ngoài cửa sổ, dở khóc dở cười, một lúc sau đột nhiên chỉ lên trời: "Ta đậu má trời xanh giảo hoạt này, ngươi đang đùa chúng ta sao?"



Trời xanh giảo hoạt không để ý tới hắn, vẫn mưa như cũ, dường như đang chúc mừng vua của thủy tộc ra đời.



Nhưng mà vua của thủy tộc được vạn người chú ý giờ phút này đang ôm một con Hống toàn thân trắng muốt, đứng xếp hàng ở bên ngoài một quán bán đồ ăn sáng.



Quán ăn sáng này vô cùng nổi danh, khi Trang Khanh ôm Phù Ly qua đó, Phù Ly nói nhiều người xếp hạng như vậy, chắc chắn là mùi vị sẽ rất ngon, Trang Khanh liền ôm cậu tới xếp ở cuối hàng ngũ.



Cho nên vua của thủy tộc có gì giỏi đâu, đi mua đồ ăn sáng ở quán ăn nổi tiếng cũng phải xếp hàng mua đồ như thường.



Trang Khanh cúi đầu nhìn Phù Ly mơ mơ màng màng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.



Tác giả có lời muốn nói:



Trang Tiểu Long: Hoàng đế không sang trọng nhất trong lịch sử long tộc.