Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Chương 107 :
Ngày đăng: 11:13 18/04/20
Khi mọi người ở ban quản lý kích động tìm được Trang Khanh, nhìn thấy Trang Khanh tay trái nâng một con chó, tay phải cầm một chiếc bánh bao gặm, hai chân trước của con chó trắng dựa vào vai Trang Khanh, đang cầm bánh bao nóng hôi hổi, vừa ăn cái đuôi vừa vung tới lui, xung quanh có mấy cô gái, đang cầm điện thoại chụp ảnh.
Sau khi nhìn thấy một màn như vậy, cảm xúc kích động toàn thân của mọi người ở trong ban quản lý, giống như bóng bay bị chọc nổ, nháy mắt không thấy đâu nữa.
Không còn cảm giác kích động, bọn họ lại cảm thấy sự an tâm, loại cảm giác an tâm vì cho dù lão đại đã trở nên lợi hại, nhưng sẽ không vứt bỏ bọn họ. Động tĩnh hồi sáng sớm nay, những người có chút kiến thức nhìn thấy đều biết được điều đó đại diện cho thứ gì.
"Đứng ở đó làm gì?" Trang Khanh cắn một miếng chiếc bánh bao còn lại trong tay, "Không đi làm sao, muốn bị trừ lương hả?"
Lúc này mọi người mới tỉnh táo lại, chạy thẳng vào ban quản lý, đầu không ngoảnh lại.
Ai muốn bị trừ lương chứ.
Phù Ly ăn bánh bao xong, gục đầu lên vai Trang Khanh: "Tôi ngủ một lát, hôm nay xin nghỉ ốm nửa ngày."
"Ngủ đi." Trang Khanh nhét bánh bao chưa ăn hết vào miệng, hai tay ôm cậu vào trong lòng, quả nhiên Phù Ly đã thiếp đi rồi. Tối hôm qua để giúp đỡ anh lột xác thành công mà Phù Ly đã tổn hao linh khí toàn thân. Nếu như anh kéo dài hơn một chút, e rằng tu vi của Phù Ly cũng vì thế mà thụt lùi.
Người trong lòng lại đáng giận như vậy, có đôi khi làm anh vừa tức vừa không thể làm thế nào, hận không thể túm lấy đầu cậu lắc lắc, nhưng có đôi khi những chuyện mà cậu làm ra lại khiến cho anh không nỡ làm khó cậu chút nào.
Vận mệnh của Trang Khanh hợp với vận mệnh đất nước, cho nên sau khi anh thành công lột xác, trời lại ban mưa xuống cho vạn vật, ngay cả vận khí quốc gia cũng đột nhiên trở nên tốt hơn. Ví dụ như Viện nghiên cứu A thực nghiệm thành công, Viện khoa học B giải quyết được một hạng mục khó khăn nào đó, Sở nghiên cứu khoa học C nghiên cứu ra một loại dược phẩm, ngay cả mức độ ô nhiễm của các thủy vực lớn đều giảm xuống.
Nhất thời các ngành đều vui sướng hân hoan, không chỉ đưa một khoản tiền cho ban quản lý dưới danh nghĩa "phí nghiên cứu khoa học", còn thưởng cho cá nhân Trang Khanh nhà và xe, các vị lãnh đạo ban ngành có tình cảm qua lại với Trang Khanh cũng đều tặng quà có giá trị.
Đối với quốc gia này mà nói, rồng vốn tượng trưng cho may mắn và sự bảo vệ, cho nên mỗi người tặng lễ đều cam tâm tình nguyện, vô cùng vui vẻ.
Đội quân tặng quà ở nhân gian còn chưa đi, các đại chưởng môn tu chân giới, còn cả các yêu tu có tiếng cũng bắt đầu tặng quà, tự mình mang tới trước cửa nhà Trắng Khanh thăm hỏi. Bây giờ Trang Khanh là vua của thủy tộc, mà trên địa cầu này, nước quan trọng thế nào không cần phải nói nữa, cho nên không ai muốn đắc tội thủy hoàng, trừ phi chê bản thân mình sống tốt quá.
Các đại chưởng môn đều biết chỗ ở của Trang Khanh tại nhân gian, nhưng sau khi các chưởng môn này tới thăm hỏi, phát hiện ra trong nhà Trang Khanh trừ Phù Ly ra thì không còn yêu tu nào khác, tâm tình đột nhiên có chút khó tả.
Đã sớm nghe thấy Trang Khanh và người tên là Phù Ly này có chút mờ ám, bọn họ còn cho rằng chỉ là lời đồn, không ngờ rằng hai người này đã ở chung rồi.
Chưởng môn Triệu Tu của phái Thanh Tiêu và chưởng môn Điền Phong phái Điền Viên là bạn tốt nhiều năm nay, cho nên hai người cũng hẹn nhau tới tặng quà cho Trang Khanh.
Giờ phút này bọn họ ngồi trên sô pha, nhìn bức tranh phong cảnh dùng đá quý ghép thành, lại nhìn Phù Ly ngồi bên cạnh Trang Khanh, trên mặt mang nụ cười lúng túng nhưng không mất đi lễ phép.
Trang Khanh cũng không phải là người có tính cách thích nói chuyện, may là tính cách của Phù Ly tương đối hiền lành, mới làm cho bầu không khí không quá lúng túng.
Sau đó hai vị chưởng môn thật sự không ngồi nổi nữa, đứng dậy xin từ biệt, Trang Khanh cũng đứng dậy tiễn hai người ra ngoài cửa: "Bên ngoài gió tuyết lớn, hai vị chưởng môn xinh hãy cẩn thận."
"Trưởng ban Trang xin hãy dừng bước." Triệu Tu và Điền Phong sao có thể để Trang Khanh tiễn ra bên ngoài được, hết lần này tới lần khác bảo Trang Khanh dừng bước. Triệu Tu ỷ vào đệ tử là nhân viên cao cấp ở ban quản lý, còn nói vài câu vui đùa.
"Tình cảm của Trưởng ban Trang và Phù Ly đạo hữu thật tốt, nếu như sau này tổ chức đại lễ kết đạo, Triệu mỗ chắc chắn mặt dày tới cửa xin uống mấy chén rượu."
Trang Khanh quay đầu nhìn Phù Ly đang rửa chén trà ở trong bếp, khuôn mặt luôn nghiêm nghị lộ ra vài phần ý cười: "Nếu như thực sự có một ngày như vậy, Trang mỗ nhất định sẽ đưa thiếp mời."
Triệu Tu và Điền Phong vừa nhìn thấy vẻ mặt của anh, biết rằng vị vua của thủy tộc vừa được tấn phong này cũng có tâm tư kia, đột nhiên lộ ra nụ cười mờ ám, ngồi lên chiếc xe ô tô mà môn phái sắp xếp cho, rời khỏi biệt thự.
"Trang Tiểu Long." Phù Ly đi ra khỏi nhà bếp, thổi một luồng khí làm khô nước trên tay, "Câu chuyện tối hôm qua anh kể cho tôi nghe ấy, sau đó thế nào?"
Ngày hai mươi chín tháng chạp, ngày cuối cùng đi làm, rất nhiều người không có tâm trạng làm việc, chỉ ngồi đợi được nghỉ. Trong văn phòng chung, mọi người đều đang bàn bạc xem đón năm mới thế nào, mua những thứ gì.
Những tu chân giả đang ngồi phần lớn đều là có người thân hoặc là môn phái, cho nên đón năm mới nhất định không thiếu vui vẻ, chỉ có Phù Ly nằm bò ra bàn, nghe giọng thảo luận tràn ngập hưng phấn của bọn họ.
Bởi vì cậu không có môn phái, cũng không có người thân. Năm nay đối với cậu mà nói, không có gì đặc biệt cả.
"Xảy ra chuyện rồi, có nhóm yêu quái gửi đơn khiếu nại tới, nói lão đại và anh Phù nhận hối lộ, đối phương còn cung cấp ảnh hiện trường." Sở Dư nhận điện thoại của bộ phận giám sát, quay đầu lại nói với Phù Ly, "Bây giờ đã có mấy yêu quái ở dưới tầng ồn ào, muốn chúng ta phải nói rõ ràng."
"Hả?" Mọi người sửng sốt, đồng loạt quay đầu nhìn Phù Ly, đều cảm thấy được chuyện này là không thể nào.
Khi Phù Ly xuống phòng khách ở dưới tầng, Trang Khanh đã ở đó, mấy yêu quái ngồi bên trong vỗ bàn đập ghế, nói cái gì mà ban quản lý nhận tiền hối lộ, có lỗi với sự tín nhiệm của tu chân giới.
Cậu cầm ảnh chụp bằng chứng nhìn lướt qua, đây là bức ảnh chụp khi Phong thúc tặng túi Càn Khôn ở bên ngoài Yêu Minh.
Thấy Phù Ly cầm ảnh chụp lên, mấy yêu tu dường như có thêm sức mạnh, mắng càng thêm dữ dội.
"Ban quản lý mấy năm nay yêu cầu chúng tôi phải thế này, phải thế kia, còn quản cả việc chúng tôi ra ngoài ăn trộm cái ví tiền." Một con chuột yêu tròng mắt đảo tới lui, nói chuyện vô cùng tức giận, "Các người ngược lại không cần phải ra ngoài cướp bóc, một yêu quái nào đó tùy tiện tặng lễ cho các người, các người cũng không băn khoăn gì."
"Đúng, tôi thấy bọn họ chính là rắn chuột chung ổ, không coi những yêu tu bình thường như chúng ta ra gì." Một yêu quái khác phụ họa.
Chuột yêu liếc mắt xem thường: "Ngươi mắng ai đấy, ai chung ổ cùng với rắn?"
"Lỡ miệng, lỡ miệng." Yêu quái này xấu hổ cười cười, tại sao hắn lại quên mất yêu quái trước mắt này là chuột yêu?
Người phụ trách Yêu Minh ngồi ở đây, biểu tình có chút xấu hổ, bằng địa vị và thân phận của Trang Khanh, đâu có thiếu vàng bạc châu báu, đương nhiên cũng không thể thu nhận hối lộ. Nhưng chuyện này thật khó giải thích, người tới ồn ào có ảnh chụp cùng video chứng minh, lúc này hắn cũng không biết phải nói gì mới được, chỉ có thể ngồi im lặng.
Việc này nhìn chỗ nào cũng thấy không đúng, với thân phận của Trang Khanh, mấy con tiểu yêu này lấy đâu ra gan lớn như vậy, dám cố ý bôi xấu danh dự của ban quản lý.
Nếu như danh dự của ban quản lý bị hủy, đối với cả tu chân giới tuyệt đối không phải là chuyện tốt, cuối cùng người chịu thiệt thòi không phải là những tinh anh ở ban quản lý mà chính là những tiểu yêu tầng lớp thấp ở yêu giới.
Hắn ngẩng đầu nhìn Trang Khanh, biểu tình của đối phương vẫn như bình thường, mấy tiểu yêu này làm ầm ĩ cũng không làm cho đối phương tức giận.
Phù Ly ngồi bên cạnh Trang Khanh, cảm thấy được với tu vi của mấy tiểu yêu này, muốn chụp trộm mà không bị bọn họ phát hiện chính là chuyện không thể nào.
"Nghe nói có người báo cáo cháu của ta thu nhận hối lộ?" Một người đàn ông đá cửa phòng tiếp khách ở ban quản lý, "Ta làm chú, còn không thể cho hậu bối của ta chút tiền tiêu vặt sao?"
Người đàn ông này vô cùng đẹp, giờ phút này hắn nâng cằm, ánh mắt cao ngạo tựa như đang nói phần lớn những yêu tu ở đây hắn đều không để trong mắt, những tiểu yêu đập bàn với Phù Ly, trong mắt hắn dường như chẳng khác gì rác rưởi: "Ta có rất nhiều tiền, thích cho hậu bối của ta tiêu bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu, các người có ý kiến gì nói ra ta nghe thử, hừ?!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đôi lời tâm hự: Tình hình là chọn xưng hô trong cái truyện này khó quá, mấy con yêu quái ngủ mấy nghìn năm mới tỉnh mà xưng hô anh, em, chú, cháu nó cứ kì kì. Vậy nên với những con yêu quái có tiếp xúc và nghiên cứu về con người mình sẽ để xưng hô hiện đại một tí. Ai có ý kiến gì hay có thể đóng góp cho mình ạ.
(1) Khai nguyên thông bảo: Đồng tiền như hình dưới này. Là tiền lưu hành ở thời Đường.
(2) Tiền Ngũ Đế: có nguồn gốc từ Trung Hoa, là đồng tiền lưu hành qua 5 đời vua thời nhà Thanh là Thuận Trị, Khang Hi, Ung Chính, Càn Long, Gia Khánh. Bản thân tiền Ngũ đế là tiền mà thời nhà Thanh lại là thời kì cực thịnh, giàu có, sung túc nên sau này người ta coi đó là vật phẩm phong thủy vượng tài. Căn cứ vào mệnh cục, nếu mang theo tiền Ngũ Đế để ở ví tiền, túi xách thì có thể nâng cấp vận trình, đặc biệt là tài vận, đồng thời cũng có tác dụng trừ tà.