Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Chương 108 :
Ngày đăng: 11:13 18/04/20
Phương thức xuất hiện của người đàn ông kiêu ngạo, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Cháu?
Mọi người nhìn Trang Khanh rồi lại quay sang nhìn người đàn ông có tu vi cao thâm khó dò này, cảm thấy có chút quái dị. Rất nhiều người ở tu chân giới đều biết, tuy rằng Trang Khanh có huyết mạch long tộc, nhưng lại không hề thân thiết với long tộc, những năm gần đây nếu như long tộc phạm sai lầm, Trang Khanh trước giờ nên phạt thì sẽ phạt, nên xử lý thì sẽ xử lý, chưa bao giờ bao che khuyết điểm. Long tộc cũng không thường qua lại với Trang Khanh, sao có thể tặng đồ này kia cho Trang Khanh được?
Mấy tiểu yêu gây chuyện trong lòng âm thầm sợ hãi, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng chống đỡ: "Đút lót và nhận hối lộ đều sai, anh tự xưng là chú của Trang Khanh, ai biết là thật hay là giả, chưa biết chừng là dựa vào cách nói này để trốn tội."
"Ngươi là cái thá gì vậy?" Người đàn ông nhíu mày, con chuột yêu vừa nói chuyện đột nhiên toàn thân run rẩy, đó là sự sợ hãi tới từ nội tâm, hắn run chân, không thể nói nổi một câu phản bác.
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của hắn, người đàn ông cười nhạo: "Ta là Phong Thụy Trọng là chú của Phù Ly, đã cách xa Phù Ly nhiều năm, lần này gặp lại trong lòng vô cùng vui vẻ, cho nên mới cho tiểu bối một ít tiền lẻ để tiêu."
Phù Ly ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Phong Thụy Trọng, không nói gì.
"Thì ra đúng là trưởng bối của Phù đạo hữu." Nhân viên ở Yêu Minh lập tức tiếp lời, "Việc này chỉ là hiểu lầm thôi, Yêu Minh chúng tôi cũng không nhúng tay vào nữa." Nhân viên này của Yêu Minh có tu vi gần ba nghìn năm, nhưng lại không thể nhìn ra chân thân của Phong Thụy Trọng, thậm chí còn không cảm giác được chút hơi thở nào, hắn âm thầm phỏng đoán có thể đối phương là đại yêu vừa mới rời núi, không dám đắc tội, đứng dậy hành lễ.
"Ừ." Phong Thụy Trọng gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhận lễ này.
Những người khác âm thầm kinh hãi, thành viên Yêu Minh này ở tu chân giới cũng được coi là nhân vật đức cao vọng trọng, mọi người chưa bao giờ thấy hắn hành đại lễ như vậy với ai bao giờ, người đàn ông kia rốt cuộc là từ đâu tới.
"Aiz." Triều Vân nhỏ giọng nói với Sở Dư, "Vị đại yêu tự xưng là trưởng bối của anh Phù này từ đâu tới vậy?"
Sở Dư cũng nghiêm mặt lắc đầu: "Tôi không biết."
"Ngay cả anh mà cũng không biết?" Triều Vân kinh hãi, Sở Dư đặc biệt mẫn cảm về phương diện này, vậy mà lại có yêu quái Sở Dư không nhìn ra được?
Sở Dư cười khổ, đè thấp giọng nói: "Tôi cũng không phải là kính chiếu yêu có thể nhìn ra mọi thứ, ban đầu tôi cũng chỉ thoáng cảm nhận được luồng yêu khí nhàn nhạt trên người anh Phù thôi, không nhìn ra được bản thể là gì." Nhưng người tên Phong Thụy Trọng này còn lợi hại hơn, trên người hắn ta không có chút yêu khí nào, nếu như không phải hắn đang đứng ở đây, tự xưng là trưởng bối của anh Phù, có lẽ ai cũng cho rằng hắn là con người.
Làm người ta nhìn thấy mà sợ hãi đương nhiên lợi hại, nhưng đáng sợ nhất là đạt tới trình độ phản phác quy chân.
Giọng nói của chuột yêu run rẩy: "Anh, anh nói là trưởng bối của Phù đạo hữu, thì là trưởng bối sao, anh có chứng cứ gì?"
Phong Thụy Trọng nhíu mày, vươn tay vỗ lên đầu chuột yêu, rút ra một sợi khí màu đen trong đầu hắn, sợi khí uống éo trên tay hắn, vừa muốn chạy trốn, vừa muốn chui vào lòng bàn tay hắn, nhưng toàn bộ đều vô ích.
"Ta đã nói lá gan của chuột không thể nào lớn như vậy được, không ngờ rằng lại có người hạ cấm chế lên người ngươi." Phong Thụy Trọng dùng tay bóp một cái, sợi khí biến mất không còn bóng dáng.
Mấy yêu tu bị khống chế lúc này mới tỉnh táo lại, nói thân thể bọn họ không nghe theo khống chế của bản thân, mới làm ra chuyện nói xấu Trang Khanh và Phù Ly này.
Nhân viên ở Yêu Minh sắc mặt đại biến, hắn lại không thể nhìn ra trên người mấy yêu tu này lại bị hạ cấm chế, yêu tu đứng đằng sau chuyện này, rốt cuộc tu vi phải cao thâm tới mức nào?
"Đa tạ tiền bối cho biết." Hắn nhìn mấy yêu tu bị dọa run rẩy, sau khi tạ lỗi với Phù Ly và Trang Khanh, liền dẫn bọn họ đi.
Phù Ly từ khi vào cửa tới bây giờ căn bản không nói mấy câu, nhìn thấy Phong Thụy Trọng vẫn không nói lời nào. Phong Thụy Trọng bị cậu nhìn chằm chằm rất mất tự nhiên, nụ cười trên mặt càng ngày càng cứng lại, nhưng lại không dám thay đổi sắc mặt.
Đây là phản ứng áy náy cộng thêm chột dạ.
Những người khác cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, vô cùng thức thời rời khỏi phòng khách, để lại Phù Ly và Trang Khanh tự tiếp đãi vị trưởng bối này.
"Tôi rất vui."
"Ừ." Trang Khanh do dự một lát, vươn tay vỗ nhẹ lên đầu cậu.
Nhớ tới những thứ đồ tết mua để trong biệt thự, cả câu đối và chữ phúc còn chưa dán, trong lòng Trang Khanh khẽ cười ra tiếng. Phù Ly tìm được người thân của cậu rồi, chắc chắn sẽ tụ tập nhiều hơn. Dù sao trừ mấy năm anh vừa mới sinh ra, cùng mẹ mình trải qua Trừ Tịch, cũng không chúc mừng ngày lễ mà con người sáng tạo ra này thêm một lần nào nữa, không sao cả.
Tới khách sạn, Trang Khanh gọi một bàn đồ ăn, Phong Thụy Trọng lại có chút đứng ngồi không yên.
"Tiểu Ly, chúng ta không phải là cố ý lừa con, năm đó thực sự không còn cách nào." Sắc mặt của Phong Thụy Trọng có chút lo lắng, hắn vừa sợ hãi Phù Ly tức giận, lại không tiện nói tỉ mỉ chuyện này, cũng không có hứng thú động đũa với bàn đồ ăn.
"Con đã nhìn thấy chị Trục Nguyệt rồi." Phù Ly đột nhiên nói, "Bây giờ chị ấy có ở cùng với người không?"
Phong Thụy Trọng sửng sốt, sự vui mừng trên khuôn mặt không thể nào che dấu được, "Cô ấy còn sống sao?!"
"Vâng." Phù Ly gật đầu, múc một thìa gạch cua vào trong bát mình, lại múc một thìa cho Trang Khanh, "Con không biết tại sao mọi người lại lừa con, nhưng nếu như con biết những chuyện này mà mang lại phiền phức cho mọi người, con sẽ coi như không biết."
"Dù sao tuy chim sẻ nhỏ, nhưng đầy đủ nội tạng." Phù Ly cười, "Không có gì khác biệt cả."
Phong Thụy Trọng nhìn Phù Ly, tâm tình có chút phức tạp. Cho dù Phù Ly vẫn rất thân cận với hắn, nhưng hắn không thể không thừa nhận, xa cách nhau gần hai nghìn năm, Phù Ly đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhóc con mà bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay, trường thành còn tốt hơn trong dự tính của bọn họ, chỉ đáng tiếc bọn họ không thể tham gia vào đoạn thời gian này.
"Kỳ thực, trong căn phòng rách nát ta đang ở, vẫn còn một người." Phong Thụy Trọng suy nghĩ, quyết định bán đứng đồng đội của mình, "Đại vương của núi chúng ta cũng ở đó."
"Thật sao?" Phù Ly mừng rỡ nói, "Vậy tại sao ngày đó đại vương không ra gặp con?"
"Hắn ta..............có lẽ là không dám." Phong Thụy Trọng suy nghĩ, "Thế giới con người có một câu gọi là hoang mang lo sợ khi quay lại quê cũ, những người làm trưởng bối như chúng ta không có mặt mũi nào gặp con, con có thể sống thật tốt, là chúng ta yên tâm rồi."
Vứt đứa nhỏ đang ngủ say ở nhà, cả nhà lại chạy thoát thân, tuy rằng khi đó bọn họ đều không xác định có thể sống được hay không, nhưng kỳ thực cũng không có dũng khí xuất hiện trước mặt đứa trẻ.
Nụ cười của Phù Ly càng thêm sáng lạn: "Vậy đợi lát nữa con tự mình tới thăm đại vương."
Giờ phút này Cương Liệp đại vương đang dùng pháp khí luyện chế thị nữ, trong đầu óc chỉ nghĩ tới việc luyện chế cho Phù Ly một đống thị nữ, nhưng hắn còn không biết, bản thân mình đã bị đồng đội bán đứng rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Phong ca: Đồng đội là dùng để đem bán, trưởng bối mà Phù Ly thích nhất phải là ta.
Đương Khang: Tất cả nhìn ta làm gì?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi đắn đo suy nghĩ thì mình quyết định để Phù Ly gọi Phong Thụy Trọng là chú Phong thay vì phong thúc:(((((
Để xưng hô khó nghĩ quá TT^TT