Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Chương 115 :
Ngày đăng: 11:13 18/04/20
Nghe thấy câu này, phản ứng của Niên Thú càng mạnh mẽ hơn so với ban nãy bị ăn roi, hắn ta há cái miệng to tướng rít gào với Phù Ly: “Nhân loại vô tri, tiếng pháo trúc không quan trọng của các người sao có thể dọa tới ta được?”
Niên Thú tức giận thở mạnh, còn không quan tâm tới dùng chữ “ngô”.
“Niên Thú không sợ pháo trúc sao?” Phù Ly thực sự không biết chuyện này, cậu hơi quay đầu về phía Trang Khanh, “Truyền thuyết ở nhân gian lừa tôi sao?”
Trang Khanh: “…..”
“Thôi bỏ đi, chuyện này không quan trọng, anh đi cứu mấy người kia trước đã, hình như vẫn còn có hơi thở sự sống, tôi sẽ bắt con Niên Thú này lại.” Xử lý con Niên Thú này đối với Phù Ly không hề khó, chỉ một lát Niên Thú đã bị roi trong tay cậu trói chặt, trừ mở miệng mắng người, Niên Thú đã chẳng thể làm gì khác.
“Ngươi là long tộc vậy mà lại có thể cùng nhân loại thông đồng làm chuyện bẩn thỉu, thực sự làm mất hết thể diện của yêu tộc!” Niên Thú thấy Phù Ly không để ý tới hắn, quay đầu bắt đầu mắng Trang Khanh, “Nếu như ngươi bằng lòng giết nhân loại này, ta sẽ đồng ý nhường cho ngươi quả tim mềm nhất trên người nhân loại cho ngươi.”
Niên Thú rất ít khi tiếp xúc với long tộc, nhưng hắn đã từng nghe truyền thuyết về long tộc, thực lực của long tộc mạnh mẽ, ăn, mặc, ở, đi lại không gì không giỏi. Tục Truyền mấy nghìn năm trước, có yêu tu dâng trái tim của con người sinh ngày mồng bảy tháng bảy cho Long Vương, làm Long Vương đặc biệt vui vẻ, ban cho hắn một bộ công pháp tu luyện vô cùng cao thâm.
Từ trước tới giờ long tộc khinh thường con người, tại sao con rồng có hơi thở mạnh mẽ này lại đi chung với một con người?
“Tên ngu ngốc này từ vùng quê nào tới vậy?” Chu Lộ đã an toàn rung rung lông dính máu trên người, “Thế đạo hiện giờ đã sớm thống nhất, còn muốn ăn thịt người ăn thịt yêu, sao mày không tự ăn luôn mình đi?”
“Con chim vô tri, ngô đang nói chuyện với Long Quân, há lại có phần cho ngươi xen miệng vào?” Tuy rằng Niên Thú trông ghê tởm, nhưng khi nào muốn lấy lòng ai đó, hắn vẫn rất thức thời.
“Ông đây là quốc bảo!” Chu Lộ vẫy vẫy cánh, mấy cái lông dính máu rơi xuống trên nền tuyết.
“Nuốt cái này đi.” Phù Ly lấy ra một viên thuốc, quăng về phía Chu Lộ, Chu Lộ dùng móng vuốt bắt lấy, nghi ngờ nhìn Phù Ly, “Đây là thuốc gì?”
“Yên tâm đi, tuy rằng tôi cũng từ nông thôn tới, nhưng ăn loại thuốc này không chết được đâu.” Phù Ly cau mày, giọng điệu lãnh đạm.
“Đậu má, con thỏ cậu hẹp hòi quá đấy, tôi mắng Niên Thú chứ không mắng cậu.” Chu Lộ ngửi ngửi mùi thuốc thơm ngát, nuốt ước miếng, nuốt thuốc vào bụng.
Ai biết đước sau khi thuốc vào bụng, vết thương trên người hắn không chỉ tốt hơn phân nửa, ngay cả tu vi cũng bắt đầu mơ hồ tăng lên, hắn không nhịn được hỏi: “Đây là thuốc gì?”
“Bổ Khí Đan.” Phù Ly không có thời gian quan tâm tới Chu Lộ, cậu bận xử lý Niên Thú xong còn về nhà xem Xuân Vãn tết âm lịch.
Tuy rằng mấy năm trước cậu thường thường trốn trong dân cư xem tin tức thời sự, nhưng vì lễ mừng năm mới rất quan trọng với con người, cho nên thời điểm năm mới cậu đều tự giác tránh đi thời khắc con người đoàn tụ.
Năm nay là lần đầu tiên cậu được xem Xuân Vãn, buổi trưa ăn cơm xong, cậu đưa chú Phong và đại vương tới biệt thự của Trang Khanh, ôm ti vi đợi Xuân Vãn bắt đầu, bây giờ tự nhiên xuất hiện một con Niên Thú làm phiền cậu, phá vỡ tâm tình tuyệt vời của cậu.
Ba từ “Bổ Khí Đan” nhẹ nhàng làm cho Chu Lộ sợ tới mức thiếu chút nữa không túm nổi cành cây trực tiếp đâm đầu xuống tuyết, hắn vừa mới nuốt một viên Bổ Khí Đan rất đắt.
Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao nhiều con người thích quỳ xuống nhận cha nuôi như vậy, cảm giác sung sướng khi không làm mà hưởng này, thực sự quá to lớn.
Không không không, là một quốc bảo, sao hắn có thể có ý tưởng sa đọa hủ bại tới vậy được.
Gian khổ phấn đấu, tự lực cánh sinh!
“Ngươi không phải người?” Niên Thú phát hiện manh mối từ cuộc nói chuyện của hai người, vẻ mặt hắn kinh sợ nhìn Phù Ly, dường như đang nhìn một quái vật. Một yêu quái thực lực vô cùng mạnh, nhưng lại không mang theo chút yêu khí, tu vi phải đáng sợ tới mức nào?
“Tôi có phải người hay không quan trọng sao?” Phù Ly lấy xích trói yêu quái mà ban quản lý thống nhất phân phát, trói hắn ta lại.
“Xin lỗi, ta tới muộn.” Bên ngoài kết giới có một người phụ nữ tóc dài tới eo, vẻ mặt dịu dàng đi vào.
Dung mạo của người phụ nữ này không hề xinh đẹp, nhưng trong mắt dường như chứa đựng cả mùa xuân, dịu dàng và bao dung.
“Cô là ai?” Phù Ly ngửi được linh khí nồng đậm trên người người phụ nữ này, cô không giống như yêu quái, mà gần giống như “thần” mà con người hay nhắc tới.
Nhưng mà tu vi của Trang Khanh cao như vậy, hôm nay trời lại lạnh, tay anh lại có thể đổ mồ hôi, lẽ nào là thời gian lột xác quá ngắn, linh khí trong thân thể vẫn còn chưa ổn định?
“Hả!” Trong đám người bên cạnh, đột nhiên có tiếng hét của con gái: “Chủ tịch Trang và trợ lý nhỏ!”
“Ở đâu?” Những người đi cùng nhao nhao quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Trang Khanh và Phù Ly họ đều che miệng lại, có chút không dám tin vào mắt mình.
Chẳng lẽ người có tiền giống như bọn họ khi hẹn hò cũng thích chạy ra ngoài đi dạo sao?
Cô gái vừa hét lên ý thức được hành vi hét lên ban nãy của mình thất lễ tới mức nào, cô đỏ mặt xin lỗi Phù Ly và Trang Khanh: “Xin, xin lỗi.”
“Không sao.” Phù Ly cười nói, “Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.” Phù Ly không trách cô, cô gái đỏ mặt chờ mong nói, “Anh và chủ tịch Trang đều vui vẻ.”
“Cảm ơn lời chúc của cô.” Phù Ly bị hành động của cô gái chọc cười.
“Vậy….” Thái độ hiền hòa của Phù Ly, làm cho cô gái có dũng khí càng lớn hơn, hỏi ra một câu mà rất nhiều cư dân mạng đều muốn tự mình hỏi, “Anh và chủ tịch Trang, thực sự ở bên nhau sao?”
Lòng bàn tay Trang Khanh căng cứng, quay đầu nhìn Phù Ly, biểu tình trên mặt cứng ngắc như đá.
Phù Ly giơ bàn tay của mình và Trang Khanh đang nắm lấy nhau lên: “Đúng vậy, hai chúng tôi ở bên nhau rồi.”
“Chúc mừng, chúc mừng, chức mừng bạn, chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng bạn.” Cửa hàng nhỏ bên đường dùng chiếc loa cũ kỹ bật một ca khúc xưa, âm thanh rất vang, rất vang, làm tai Trang Khanh ầm ầm rung động.
“Mùa đông vừa qua đi, thật sự là một tin tức tốt.”
Có phải anh đã hiểu sai ở chỗ nào không.
“Băng tuyết trắng dần tan, nhìn thấy hoa mai đã hé nhụy.”
Trang Khanh chớp chớp mắt, bông tuyết bay vào trong mắt anh, có chút đau, có chút lạnh, còn có chút chua.
“Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng bạn, chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng bạn.”
Bàn tay đang nắm chặt, ấm áp có lực, có lẽ đây…..là thật sao?
Trang Khanh sững sờ nhìn Phù Ly, sững sờ nghe cô gái con người nói chúc mừng anh.
Hình như anh đã nói gì đó, nói gì nhỉ?
“Cảm ơn”
Nhưng mà cảm ơn ai, anh cũng không biết.
Tác giả có lời muốn nói:
Cả thế giới đều hát chúc mừng anh.
~~~~~~~~~~~
Niên Sơ Nhất: Mồng 1 đầu năm.