Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 116 :

Ngày đăng: 11:13 18/04/20


“Đã là rồng của tôi, ở bên tôi rồi mà còn ngẩn người?” Phù Ly thấy Trang Khanh đứng ngây ngẩn, vươn tay kéo lấy tay áo anh, lắc lắc tay như cậu chủ nhỏ: “Đi thôi.”



Trang Khanh nhìn Phù Ly, biểu tình hoảng hốt.



“Đi thôi, đi thôi.” Phù Ly vẫy tay với mấy cô gái, kéo cánh tay Trang Khanh bước đi.



Mấy cô gái ôm mặt cười, có cô gái gan lớn còn dũng cảm hét lên một câu: “Chủ tịch Trang, trợ lý Phù, chúc hai người ân ái tới già, trăm năm hòa hợp.”



Sau khi cô gái hét lên câu này, liền xấu hổ trốn đằng sau bạn mình, nào biết chủ tịch Trang, nam thần kiểu mẫu từ đầu tới cuối đều lạnh lùng đột nhiên dừng chân lại, quay người nhìn về phía bọn họ.



Mấy cô gái lại căng thẳng, lẽ nào ban nãy hét quá lớn làm chủ tịch Trang không vui?



“Cảm ơn lời chúc của cô, nhưng mà không phải là trăm năm, mà là vạn năm, mười vạn năm.” Trang Khanh bị động trở thành chủ động, vươn tay nắm lấy vai Phù Ly, đi vào trong dòng người dưới màn tuyết tung bay.



Mấy cô gái che miệng nhau nhỏ giọng gào thét.



“Dáng vẻ ban nãy của chủ tịch Trang thật sự là nghiêm túc.”



“Đúng, giống như anh ấy và trợ lý nhỏ có thể sống mấy chục vạn năm năm ấy.”



“Có lẽ ý của chủ tịch Trang là, anh ấy đời đời kiếp kiếp đều muốn ở bên cạnh trợ lý nhỏ.”



“Ngọt chết rồi, ngọt chết rồi.”



Trên diễn đàn, đã có cư dân mạng chụp được ảnh Trang Khanh và Phù Ly nắm tay nhau ở trên quảng trường, hơn nữa vị cư dân mạng chụp ảnh này là một cao thủ, bức ảnh chụp được vừa đẹp lại vừa tràn ngập hơi thở tình yêu.



Tuyết lớn bay bay, đám người mơ hồ, hai người đàn ông nắm tay nhau dường như tự tạo thành một thế giới riêng, trong thế giới đó chỉ có hai người họ, không còn người nào khác có thể bước vào.



[Đám đám mây]: Qua năm mới, xem Xuân Vãn chẳng thú vị gì, quay đầu chạy tới diễn đàn ăn cẩu lương, có phải đầu tóc tôi có vấn đề hay không.



[Ma nữ nhỏ tuyệt sắc]: Lầu trên nữa chụp ảnh đẹp thật, hôm nay chúng tôi gặp chủ tịch Trang và trợ lý nhỏ ở quảng trường, tình cảm của hai người vô cùng tốt, chẳng giống như đôi tình nhân vừa mới xác định quan hệ yêu đương.



[Con cua không ngon]: Cả thế giới đều biết hai người họ ở bên nhau rồi, chỉ có trợ lý nhỏ là không biết. Trợ lý nhỏ có thể hiểu ra được, không biết chủ tịch Trang phải vui thế nào.



[Đám đám mây]: Tôi nói này, mấy người có cảm thấy chủ tịch Trang không biết trợ lý nhỏ đăng bài không? Nếu như biết, liệu có bảo admin xóa bài post không?



[Con cua không ngon]: …..



[Ma nữ nhỏ tuyệt sắc]: …..




Trên tay Trang Khanh có dầu, ngại làm bẩn quần áo Phù Ly, anh chỉ đành chắp tay đằng sau lưng, khom người về phía cậu.



Chu.~



Đôi môi ấm áp mềm mại chạm vào nhau, lại nhanh chóng tách ra.



Trang Khanh sững sờ vẫn duy trì tư thế ban đầu, chưa kịp phản ứng lại.



“Trong nồi, trong nồi!” Phù Ly chỉ vào nồi, kết quả nước trên tay bắn vào nồi, làm chút dầu văng ra, rơi trên mu bàn tay cậu, cậu vội vàng lùi về sau hai bước.



Trang Khanh vội vàng tắt bếp, lau tay lên tạp dề của mình: “Có bị bỏng không?”



“Không sao, không sao, tôi tu hành nhiều năm như thế, sao có thể sợ chút dầu này.” Phù Ly sờ sờ mu bàn tay như không có việc gì, “Nhưng mà âm thanh dầu nổ có chút dọa người.”



“Vậy cậu đi xa một chút.” Trang Khanh hôn lên trán cậu một cái, “Tôi nấu xong cậu hẵng qua mang đồ ăn lên.”



“Ừa.” Phù Ly sờ sờ chỗ trán được hôn của mình, con thỏ trong tim nhảy càng nhanh.



Môi của Trang Tiểu Long, rất mềm.



Trên ti vi, mẹ của nam chính đang dùng đủ loại lời lẽ chê bai nữ chính, nữ chính khóc sướt mướt cầu người mẹ này có thể thừa nhận mình.



Phong Thụy Trọng xem ti vi, tay đang bóc lạc: “Có phải chúng ta nên tìm Trục Nguyệt quay lại?”



“Không vội.” Khi Khang Cốc lộ ra nụ cười hàm hậu, vẫn có vài phần tư thế đại vương của một núi, “Ít nhất chúng ta chắc chắn rằng Trục Nguyệt vẫn còn sống, những người khác…..”



Những năm nay bọn họ chịu tội thật sự sống không bằng chết, cũng không biết những yêu quái trên núi Vụ Ảnh có bao nhiêu người có thể kiên trì.



“Nghĩ nhiều cũng vô dụng, cũng không được nói tới những điều này trước mặt Phù Ly.” Phong Thụy Trọng quay đầu nhìn nhà bếp, hai tiểu bối thân thiết vô cùng hòa thuận.



“Chỉ cần có thể còn sống là mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì khác.”



“Ớt xanh xào khoai tây rất dễ sao.” Phù Ly cho khoai tây vào chảo, Trang Khanh cầm cái xẻng đảo khoai, Phù Ly tiện tay cho thêm ớt cùng với tỏi băm vào, sau khi khoai tây được đổ khỏi chảo, cậu cảm thấy trong đó cũng có một phần công lao của mình.



“Ừ.” Trang Khanh gật đầu.



Cậu vui là được rồi.