Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 131 : Vạn yêu triều bái

Ngày đăng: 11:13 18/04/20


Trong phi cung, Bạch Trạch và Tinh Tinh đang kết thúc phù văn cuối cùng, khi phù văn thành công, quần áo sẽ tản ra ánh vàng nhàn nhạt, vô cùng thần thánh.



“Hoa văn bên trên có phải quá tẻ nhạt không?” Khang Cốc đi một vòng quay bộ hỉ phục, đánh giá từ trên xuống dưới một lần, vẫn không mấy hài lòng thế này thế kia bộ hỉ phục, “Đây chính là quần áo mà Tiểu Ly và Tiểu Trang phải mặc trong ngày vui, ánh sáng còn chưa đủ rực rỡ. Là chủ nhân của hôn lễ, ta nghĩ quần áo trên người hai đứa nó có lẽ phải khiến cho sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên người hai đứa.”



“Ngươi bảo hai đứa treo cả bóng đèn lên người luôn đi, nối điện vào thì không ai sáng bằng.” Phong Thụy Trọng liếc mắt xem thường, “Ngươi xem thẩm mỹ của ngươi có dung tục hay không?”



“Dung tục thì đã làm sao, khi con người tổ chức hôn lễ, không phải cũng thích đeo vàng trên tay sao? Có ai nói bọn họ dung tục không, ta thấy những con người kia, từng người từng người đều vô cùng ngưỡng mộ.” Trong giọng nói của Khang Cốc mang theo vài phần tiếc nuối và buồn bã, “Tuy rằng chúng ta bây giờ không được rực rỡ như trước đây, nhưng đại lễ kết đạo là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của yêu tu, không thể để để hai đứa nó uất ức được.”



“Lão Trư, ta biết suy nghĩ của ngươi, nhưng mà thời đại bây giờ đã không còn như trước nữa, thẩm mỹ của yêu quái trẻ tuổi không giống như chúng ta, ngươi nói đẹp hay không cũng không có tác dụng gì, phải hỏi ý kiến của Tiểu Ly và Tiểu Trang.” Bạch Trạch bưng tách trà được người trung niên ưa chuộng nhất, bên trong còn ngâm hoa quả tươi, bởi vì nghe nói có thể dưỡng sinh.



Gần đây Bạch Trạch vô cùng hứng thú với tiết mục dưỡng thần của con người, mỗi ngày đều bảo hạ nhân trong phòng bếp làm theo thực đơn dưỡng sinh, đáng tiếc trừ hắn ra, không có ai cảm thấy hứng thú với những đồ ăn này, kế hoạch dưỡng sinh của hắn cũng đành gác lại.



Trục Nguyệt đang cầm đá mài ngồi ở đằng kia mài kiếm của mình, ngẫu nhiên còn phun ra mấy ngụm lửa vào kiếm, làm cho Phong Thụy Trọng liên tục kêu sợ hãi, lo lắng lửa cô phun ra sẽ bén vào hỉ phục.



“Hỉ phục mà các ngươi luyện chế ra nếu như còn sợ cả lửa, vậy còn có tác dụng gì?” Trục Nguyệt thu kiếm vào vỏ, vô cùng có tư thế nữ vương, “Các người….”



Cô dừng lại một chút, sắc mặt các thụy thú trong phòng đều lặng xuống. Bên ngoài núi, nắng trời chiều nhuộm đỏ cả không trung, bị mây đen âm u cắn nuốt, sắc trời từng chút từng chút trầm xuống.



“Trận triệu hồi….” Trục Nguyệt quăng kiếm trong tay xuống, phất tay mở cửa sổ ra, gió trên đỉnh núi rất lớn, tóc của cô bay trong gió. Thứ đáng sợ không phải gió, mà là linh khí hỗn loạn trong gió.



Ngũ hành của trời đất, nhân tu yêu tu cũng phải mượn ngũ hành trời đất mới có thể sử dụng pháp lực, nhưng thời khắc này ngũ hành hỗn loạn, giống như….giống như có người lợi dụng ngũ hành đất trời để triệu hoán một thứ gì đó.



Người có thể mượn thiên địa ngũ hành để bày trận triệu hoán, bản thân nên là…thụy thú mới đúng.



“Bạch Trạch?” Trục Nguyệt bấm đốt ngón tay tính, nhưng ngũ hành hỗn loạn, cô không tính được ra thứ gì, chỉ có thể quay đầu nhìn Bạch Trạch. Sắc mặt của Bạch Trạch còn khó coi hơn cả Trục Nguyệt, hắn chậm rãi lắc đầu: “Ta không tính ra.”



Trục Nguyệt hít một hơi thật sâu: “Có phải Tiểu Ly vẫn chưa về hay không?”




“Tại sao phải ngăn cản?” Hỗn Độn cười lạnh, “Chúng ta không chỉ không cản trở, còn phải giúp hắn ta.”



“Tại sao?” Phỉ khó hiểu, “Có yêu hoàng không tốt sao?”



“Tốt cái mông!” Hỗn Độn hừ nói, “Ông đây là yêu đại vương đã mấy chục vạn năm rồi, dựa vào gì mà phải nghe lệnh một yêu hoàng không biết chui từ đâu ra?” Nếu như yêu hoàng ra đời, mệnh lệnh của hắn có tính mê hoặc đối với yêu tu, sẽ làm yêu tu bất giác nghe theo lời hắn nói, Hỗn Độn cảm thấy bản thân tốt xấu gì cũng là hung thú tiếng tăm lừng lẫy, tại sao lại có thể chịu được xỉ nhục lớn như vậy?



Cũng không biết là tên ngu nào kiên trì triệu hoán yêu hoàng, nếu như để hắn biết, nhất định sẽ đập chết tên ngu kia.



Tốc độ bay của Trang Khanh rất nhanh, xuyên qua mây đen dày đặc tia sét, cuối cùng nhờ sự trợ giúp của Bạc Trạch, anh cũng tìm được tâm trận. Tâm trận ở một nơi không hề xa lạ, chính là núi Hỗn Tịch.



Phì Di năm ngoái bị anh phong ấn ở núi Thái Hoa, nguyên bản là ở tại núi Hỗn Tịch, chẳng qua không biết bị yêu tu nào ném ra. Lúc ấy anh chỉ cho rằng có yêu tu nào đó cố ý làm ác, không ngờ rằng đây lại là tâm trận của “vạn yêu triều bái”.



Trung tâm ngọn núi Hỗn Tịch gió yêu ma thổi từng cơn, linh khí tám phương không ngừng xông qua đây, tụ tập thành yêu khí tà ác ở trong này, nhiễu loạn ngũ hành trời đất.



Trên người Trang Khanh có ánh sáng công đức bảo vệ mới dám mang theo Phù Ly và Bạch Trạch lại gần, Hỗn Độn và Phỉ dừng lại, không dám lại gần một bước.



“Phù Ly, em có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?” Trang Khanh không dám tùy tiện tới gần, anh nhìn thấy một vòng xoáy khí tà yêu khổng lồ trên không trung, lùi về sau, đồng thời sử dụng phần mềm công tác, gửi tin cứu viện khẩn cấp cho tất cả tu chân giả ở tu chân giới cùng với các ban ngành liên quan ở nhân gian.



“Phù Ly?” Tâm lý Trang Khanh có chút sợ hãi mơ hồ, từ khi không trung bắt đầu chuyển đen, gần như Phù Ly không nói chuyện.



Không quan tâm tới gió yêu ma lạnh thấu xương, anh biến thành hình người, ôm Phù Ly vào lòng.



“Phù Ly?!”



Anh nhìn thấy, màu lông trắng trên người Phù Ly, dần dần chuyển sang màu máu.