Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Chương 132 : Tâm trận
Ngày đăng: 11:13 18/04/20
Nội tâm của con người có rất nhiều cảm xúc, khi tất cả các cảm xúc yêu và hận, bi và hỉ, khi phẫn nộ, hối hận, oán giận, ghen tị, sát ý, tham lam xâm chiếm nội tâm, con người sẽ trở nên căm ghét thế giới, thậm chí còn còn muốn hủy diệt thế giới này.
Rất nhiều người ở một thời khắc uể oải nào đó, đột nhiên nghĩ rằng, tại sao phải sống, thế gian này quá ghê tởm. Phần lớn thời điểm cảm xúc này chỉ ngắn ngủi, ngủ một giấc, tắm một cái suy nghĩ tiêu cực này đã bị quăng ra sau đầu, đợi tới khi không vui vẻ, cảm xúc này mới dâng lên lần nữa.
Loại cảm xúc bày chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nhưng sự buồn bực vẫn lưu lại trong trời đất này. Trận “vạn yêu triều bái” lợi dụng phẫn nộ, tham lam và tuyệt vọng, mới có thể thành trận.
Từ hơn năm nghìn năm trước, yêu giới dần dần yếu thế, khi đó yêu giới có một tin đồn, yêu giới sắp đón một vị hoàng đế mạnh nhất, dẫn dắt yêu tộc đi về phía trước.
Lời đồn này cũng tiêu vong theo những đại yêu kia, dần dần bị yêu tu quên lãng, ngay cả những đại yêu thượng cổ may mắn còn sống sót lại đa phần cũng không coi tin đồn này là đúng.
Yêu tộc coi trọng kẻ mạnh, nhưng lại không cần phải có yêu hoàng.
Phù Ly có thể nghe thấy rất nhiều âm thanh, vui vẻ, buồn bã, tuyệt vọng, còn có cả tràn đầy hi vọng. Có một âm thanh lớn đang vẫy gọi cậu, âm thanh này tràn đầy tuyệt vọng và đau khổ, nó đang đợi cậu cứu vớt.
Hoàng đế của ta, chúng ta đang đợi người tỉnh lại.
Các người là ai?
Chúng ta là dân chúng của ngài.
Phù Ly nhìn thấy những linh hồn đang gào thét khắp núi rừng, ngũ quan của bọn họ vặn vẹo, hồn phách không vẹn toàn, không thể đầu thai chuyển thế, vận mệnh duy nhất của bọn họ chính là để hồn phách dần dần tiêu tán trong dòng chảy thời gian.
Sự phẫn nộ không cảm lòng của bọn họ làm Phù Ly cảm thấy giống như mình đang phải gánh chịu, cậu hận Thiên Đạo bất công, hận nhân loại rõ ràng yếu ớt lại chiếm lĩnh mảnh đất này.
Yêu tộc hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, khó khăn lắm mới có thể tự luyện thành thân thể, lại chỉ vì Thiên Đạo muốn nhân loại hưng thịnh mà yêu tu lại phải tự động đi chết sao?
Không công bằng!
Quá không công bằng!
Đáng hận, đáng hận!
Cậu muốn…cậu muốn những con người kia phải quỳ bái dưới chân yêu tộc, đời đời kiếp kiếp phải chịu làm nô dịch cho yêu tộc.
Hắn chỉ muốn có được kế thừa từ phụ thân mà thôi, tại sao lại dẫn tới nhiều chuyện như vậy?
Nhai Tí rống giận, giống như muốn cắt đứt sợi dây cuối cùng của trận “Vạn yêu triều bái”, trời, đã hoàn toàn tối đen.
Tâm trận của “Vạn yêu triều bái” là bóng đen vô cùng vô tận, vô số sinh linh và tà khí trào ra từ tâm trận, Phù Ly từng bước đi vào trong đó.
“Phù Ly!”
Phù Ly quay đầu nhìn con rồng nhỏ đang chạy tới cạnh mình, mày hơi cau lại.
Linh khí tụ vào trong lòng bàn tay, tản ra ánh sáng đỏ sậm.
Đỏ tươi, thể hiện cho sự sống nhiệt huyết, mà đỏ sậm có đôi khi lại đại diện cho tử vong.
“Trang Khanh, đừng qua đó.” Bạch Trạch không ngờ vào giờ phút này Trang Khanh vẫn dám lại gần, hắn vội vội vàng vàng cản anh lại, “Bây giờ nó không phải là Phù Ly bình thường, con có nhìn thấy ấn văn giữa trán nó không, thứ đó thể hiện rằng nó đã thức tỉnh tất cả năng lực thuộc về Hống.”
“Bao gồm cả hủy diệt.”
“Vậy người có biết trong trận là thứ gì hay không?” Tuy rằng Trang Khanh không biết được chuyện thiên hạ giống như Bạch Trạch, nhưng trong lòng có một dự cảm nói với anh, không thể để Phù Ly đi vào trong tâm trận.
Tuyệt đối không thể.
“Đó là….oán hận và không cam lòng khi yêu tu chết đi.”
“Phù Ly, là Hoàng đế giúp bọn họ báo thù.”
“Nhưng Phù Ly đã từng nói, thứ mà cậu ấy muốn là đỗ đại học, thi công chức.” Trang Khanh đẩy Bạch Trạch ra, quăng kiếm trong tay sang một bên, “Con sẽ không để cho Phù Ly đi nhầm đường, đi nhầm rồi…..”
“Về sau em ấy sẽ không thể thi công chức nữa.”
Nói xong lời này, Trang Khanh đuổi theo không quay đầu lại.