Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 18 :

Ngày đăng: 11:12 18/04/20


"Nhân loại từ khi sinh ra đã yếu ớt đê tiện, ăn thì đã ăn rồi." Trong mắt Chu Yểm, chỉ có loài mạnh hơn hắn mới có cảm giác tồn tại, tất cả những loài khác đều là thức ăn hắn có thể tùy ý giết hại, sinh mệnh của con người vừa ngắn vừa yếu ớt, nếu như không phải những năm gần đây linh khí càng ngày càng yếu đi, lại xuất hiện cái gì mà ban quản lý tu chân yêu giới, hắn sao có thể nín nhịn thiên tính, "Bản thân ngươi là yêu, nhưng lại đi lại như con người, thực sự là sự sỉ nhục của yêu giới."



Sổ thiên cơ hóa thành ánh sáng, dung nhập vào thân thể của anh, anh nghe Chu Yếm mắng, không hề nói một lời.



"Tại sao, không có lời nào có thể nói sao?"



"Lẽ nào không có ai nói cho ngươi, ta được nuôi dưỡng trong cơ thể nhân loại, tuy rằng có thân xác lông tộc, nhưng vẫn chảy dòng máu của con người?" Vẻ mặt Trang Khanh bình tĩnh, "Ta không chỉ bảo vệ con người, đồng thời cũng bảo vệ trên dưới yêu tộc, ngươi cho rằng bây giờ vẫn là mấy nghìn năm trước sao?"



"Con người có vũ khí mạnh mẽ, công cụ theo dõi lưu động phạm vi lớn, trừ phi tu sĩ giới tu chân vĩnh viễn không xuất hiện ở nhân gian, bằng không cuối cùng cũng có ngày bị con người phát hiện." Tranh Khanh cười lạnh, "Ngươi là đại yêu thượng cổ, có lẽ không sợ vũ khí nhân loại, nhưng những yêu tu tu vi không đủ cao thì phải làm sao?"



"Kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, bọn chúng liều mạng cũng không thắng nổi vũ khí của nhân loại, chết cũng xứng đáng." Chu Yếm há miệng máu rít gào một tiếng, "Ngươi không cần nhiều lời, loại sinh vật đê tiện có pha tạp máu của nhân loại như ngươi, không xứng đáng nói chuyện với bổn vương."



Chu Yếm nói xong câu này, một ánh sáng màu lam chém tới cơ thể hắn, nhất thời toàn thân hắn vừa đau vừa tê dại, hắn chỉ có thể nằm dưới đáy biển thống khổ kêu rên.



"Ta không xứng nói chuyện với ngươi, nhưng ta có thể đánh ngươi."



"Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi!"



"Ngươi nói đùa rồi." Trang Khanh giơ tay lên lại một luồng ánh sáng lam bắn qua, biểu tình trên mặt vô cùng nghiêm túc đứng đắn, "Ngươi hung tàn bạo ngược, vô số con người và yêu tu đã chết trong tay ngươi, chết chưa hết tội. Tuy nhiên theo ý trời, ta không thể giết ngươi."



"Nhưng........"



"Ta có thể đánh ngươi."



Chu Yếm bị đánh tới mức gào khóc, sau đó không cứng miệng nữa, cũng không nóng nảy nữa, nằm trên mặt đất lui thành một quả bóng.



"Ông đây đã sớm muốn đánh ngươi rồi." Trang Khanh thay đổi biểu tình, dường như người ban nãy nói lời tục tĩu không phải là anh, "Cứ ở đây tự kiểm điểm đi, đã hiểu chưa?"



Thân hình to lớn của Chu Yếm run rẩy, không dám nói chuyện.


"Tôi đưa anh về nhà nhé." Phù Ly đột nhiên có hứng thú với người mẹ của quân nhân này.



Tình cảm của con người, thật sự rất kỳ lạ.



Nhưng mà, cũng rất thú vị.



Trang Khanh đang bơi ở hồ bơi trong biệt thự xa hoa đột nhiên ngoi lên mặt nước, ngẩng đầu nhìn lên không trung.



Không trung có linh khí nhàn nhạt di động, dường như một vị đại yêu nào đó đang dùng thuật thiên lý? Anh mặc quần áo, đuổi theo nguồn gốc của yêu khí kia.



Phù Ly mang người đàn ông mặc quân trang vào trong nhà anh ta, nhưng trong nhà trống không, người mẹ mà quân nhân nhắc đến cũng không có ở nhà.



Người đàn ông mặc quân trang đi một vòng trong phòng, nói với Phù Ly: "Mẹ tôi nhất định đang ở bờ biển chờ tôi. Trước đây khi tôi còn đi học, rất thích ra biển chơi, bà thường ra bờ biển tìm tôi về nhà. Sau đó tôi làm quân nhân, ra biển là nhiệm vụ, từ đó trở đi, bà thường thích ra bờ biển ngồi đợi, nói rằng như thế bà cách biển càng gần, cũng có thể càng yên tâm về tôi hơn."



Anh vừa nói, vừa chạy ra ngoài.



Phù Ly quay đầu nhìn căn phòng ngủ, trên tường treo bức ảnh một người phụ nữ lớn tuổi, nụ cười của bà trong ảnh rất ôn hòa, nhìn rất hiền lành. Mắt thấy người đàn ông mặc quân trang đã chạy xa, Phù Ly liền đuổi theo.



Vừa mới ra khỏi cửa, liền có người chặn trước mặt cậu.



"Cậu Phù."



Phù Ly ngẩng đầu, hoài nghi nghĩ, con rồng lai quẫy đuôi mà không rách quần này sao lại tới đây?



~~~~~~~~~~~



Tác giả có lời muốn nói:



Trang Khanh: Cút! (ノ"Д)ノ