Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 19 :

Ngày đăng: 11:12 18/04/20


Trang Khanh đột nhiên xuất hiện, làm cho Phù Ly cảm thấy có chút bất ngờ, cậu lui sang bên cạnh: "Anh Trang, tại sao anh lại tới đây?"



"Ban nãy tôi mới nhận thấy được yêu khí di động, cho rằng có đại yêu đi ngang qua, nên đuổi theo xem, không ngờ rằng lại là cậu Phù." Trang Khanh ăn mặt Tây trang hàng hiệu, đứng ở hành lang căn nhà dân cũ kỹ này có chút không ăn khớp, ánh mắt anh lướt qua đằng sau lưng Phù Ly, nhìn thấy bức ảnh được treo trên tường phía sau.



"Anh yên tâm, khi dùng thuật di chuyển nhanh, tôi còn dùng thêm cả thuật ẩn thân, công cụ theo dõi của con người không chụp được tôi đâu." Phù Ly không hiểu nhiều về thế giới con người, nhưng cậu đã làm bảo vệ ở khách sạn nửa tháng, biết công cụ theo dõi của thế giới con người lợi hại như thế nào.



Trang Khanh nghe thấy lời này, nhất thời không biết Phù Ly nghĩ chu đáo, hay là mình chuyện bé xé ra to nữa. Có lẽ là "yêu hoàng" vẫn chưa xuất hiện từ miệng Chu Yếm đã làm anh sinh ra kiêng kị.



Quốc gia này hơn một tỷ dân này, nếu như yêu hoàng đột nhiên làm loạn, chắc chắn sẽ chết thảm vô số, loại đánh cược như thế này, anh cược không nổi.



Phù Ly quay người đóng cửa phòng lại: "Anh Trang, nếu như đã không có việc gì, không bằng chúng ta đi xem thử xem."



Trang khanh không tỏ thái độ, thấy Phù Ly đi xuống dưới lầu, không nói một lời đi theo sau.



Gió biển mang theo mùi hương chỉ có biển lớn mới có, thủy triều cuộn nước biển, phát ra tiếng vang ào ào. Chu Mộ chạy thẳng một đường, bước chân không ngừng nghỉ chút nào, cho tới khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên bờ biển.



"Mẹ!" Anh gọi lên xưng hô mà anh đã gọi hai mươi tám năm nay, giống như chim nhỏ về tổ, chạy tới trước mặt người phụ nữ lớn tuổi.



"Quay về rồi hả?" Bã lão kiễng mũi chân chỉnh sửa lại chiếc mũ cho người con trai cao lớn, nhìn huân chương trước ngực anh, trên mặt hiện ra nụ cười tự hào, "Lại lập công cho quân đội nữa hả?"



"Lập công gì đâu ạ." Người đàn ông đã gần ba mươi tuổi lộ ra nụ cười ngượng ngùng, tháo mũ xuống cầm trong tay, anh nắm lấy tay bà lão cười, "Chúng ta về nhà thôi, ở đây lạnh, mẹ đừng để bị gió thổi nhiễm lạnh."



"Được, được, được, chúng ta về nhà." Bà lão cười híp mắt nhìn Chu Mộ, chậm rãi đi tới. Người đàn ông bình thường có thói quen bước đi lớn này, cúi người bước đi từng bước nhỏ, tư thế nhìn có chút buồn cười. Thủy triều dâng lên, lướt qua cẳng chân bọn họ, lại từ từ rút trở lại, nơi mà bọn họ đi qua, không hề để lại chút dấu vết nào."



Trang Khanh nhìn hai mẹ con tay nắm tay, chậm rãi bước đi trên bờ cát, hạ mi mắt xuống, một lúc lâu sau, anh mở miệng, giọng nói hờ hững gần như không có cảm xúc: "Cảm ơn Âm Sai đại nhân đã châm chước."



"Như vậy có gì gọi làm châm chước đâu, quân nhân bảo vệ quốc gia, mất sớm, để hai mẹ con họ gặp mặt một lần, cũng là việc nên làm." Vương Trinh hít một hơi thật sâu, "Trên đường đi hai mẹ con họ giúp đỡ lẫn nhau, cũng không tính là cô đơn."




"Đức cao vọng trọng, lại ít lời." Trang Khanh bỏ lại một câu này, quay đầu đi về phía trước.



Phù Ly đứng nguyên tại chỗ trừng mắt, thuận miệng nói: "Xã hội con người còn chú trọng kính già yêu trẻ mà."



"Tôi cũng không phải người!" Trang Khanh càng đi nhanh hơn.



Phù Ly đuổi theo, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Hiện tại mấy con yêu quái trẻ như anh, tính tình thực kém, vừa một câu không hợp đã nổi giận."



Trang Khanh đừng bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó là thi triển thuật pháp, biến mất trước mặt Phù Ly.



"Cái tính nóng nảy này, nếu như ở năm đó.............." Phù Ly nhớ tới ánh sáng công đứng vàng lấp lánh trên người Trang Khanh, nuốt lại hồi tưởng năm đó, "Dường như cũng không dám như anh đâu."



Cậu cúi đầu muốn nhặt vài vỏ sò, vỏ ốc, vân vân, kết quả phát hiện rác rưởi còn nhiều hơn cả vỏ sò, còn tản ra mùi thối thoang thoảng.



"Con người bây giờ thật là." Phù Ly lắc đầu, làm thuật pháp, tất cả rác trên bãi biển đều chất lại thành đống, xếp thành một núi rác nhỏ.



Ngày hôm sau, đài truyền hình thành phố phát một tin tức, hấp dẫn sự chú ý của không ít người.



Rác rưởi ở bãi biển nào đó sau một đêm bị người ta thu lại chất thành một ngọn núi nhỏ. Bên cạnh núi rác còn treo một tấm biển, bên trên viết tám chữ lớn xiêu xiêu vẹo vẹo.



Bảo vệ môi trường, trách nhiệm cộng đồng.



Tác giả có lời muốn nói:



Phù Ly: Bảo vệ môi trường, không được vứt rác lung tung.