Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Chương 24 :
Ngày đăng: 11:12 18/04/20
Phù Ly không nghe ra được sự từ chối trong ngữ khí của Trang Khanh, cậu còn cho rằng anh chưa nghe rõ: "Hai mươi vạn."
Trang Khanh không nói gì, nhìn vào mắt Phù Ly, giống như đang xem một bộ phim vô cùng hoang đường.
"Tôi không quen biết nhiều yêu quái, vịt đầu xanh nói anh ta không có tiền, người còn lại đang bị nhốt trong ban quản lý các anh." Phù Ly nâng cốc giấy lên uống một ngụm nước trắng, "Trong số những yêu quái tôi quen cũng chỉ có anh là nhiều tiền nhất."
Trang Khanh: Cho nên rốt cuộc là cậu nhận thức sai lầm ở đâu mới cảm thấy tôi sẽ cho cậu vay tiền?
"Kỳ thực tôi là một con yêu quái không thích vay mượn đồ của người khác." Phù Ly ngượng ngùng cười cười.
Trang Khanh nhấc cốc trà lên uống một ngụm: Vậy thì đừng miễn cưỡng làm chuyện mình không thích.
"Trong tháng này tôi đã quen một con người rất tốt." Nét cười trên mặt Phù Ly dần nhạt xuống, "Mấy ngày trước ông ấy mất rồi."
"Con người bao giờ cũng có sinh lão bệnh tử, đây là vòng tuần hoàn sinh mệnh của bọn họ." Sự thờ ơ trên mặt Trang Khanh thu bớt vài phần, anh đặt tách trà xuống, nói với Phù Ly, "Cậu đừng quá đau lòng."
"Tôi không đau lòng." Phù Ly ngẩng đầu cười với Trang Khanh, "Nhưng vẫn cảm ơn anh."
Đối mặt với đôi mắt đen láy của Phù Ly, Trang Khanh có chút mất tự nhiên không thể nói rõ, anh rời tầm mắt của mình: "Một con yêu quái như cậu mượn nhiều tiền thế để làm gì? Để mua nhà cưới vợ thì quá ít, để ăn mặc thì quá nhiều."
"Tôi nghe con người nuôi mèo kia nói, ông ấy từng nghĩ tới việc được chôn cùng với người vợ đã mất của mình, nhưng sau đó có một đứa trẻ mắc bệnh nặng, ông ấy quyên toàn bộ tiền của mình cho đứa trẻ kia, cho nên hiện tại không còn đủ tiền để đổi mộ phu thê." Phù Ly mím môi, tiếp tục nói, "Cơ quan có liên quan biết chuyện của ông ấy, chuẩn bị cho ông ấy một mảnh đất mai táng. Tôi đã đi xem mảnh đất kia rồi, nếu như vợ chồng hai người cùng chôn ở đó, kiếp sau sẽ không có duyên làm vợ chồng nữa."
"Cho nên cậu muốn bỏ tiền túi mua cho họ một mảnh đất mộ?" Trang Khanh phát hiện mình không thể hiểu nổi yêu quái này, có đôi khi rất coi trọng tiền, nhưng khi cần tiêu tới tiền, dường như cậu không để tiền trong lòng.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nói rằng con yêu quái này tiếp xúc với con người quá ít, nghĩ thế giới này quá tốt đẹp, quá đơn giản.
"Cậu Phù, bây giờ kiếm tiền cũng không dễ dàng. Ban quản lý của chúng tôi thường thường tăng ca, có đôi khi còn không chi trả tiền đi lại cho chúng tôi, cũng thường xuyên nợ tiền lương............"
"Ngươi!" Sắc mặt Thanh Nguyên trưởng lão càng thêm khó coi, quan hệ giữa Yêu Minh và long tộc bọn họ cũng không coi như quá tốt, nếu như bọn họ tới tìm Yêu Minh, Yêu Minh khẳng định sẽ đứng về phía ban quản lý.
"Trang Khanh Long Quân, ta thấy ban quản lý chỗ cậu hình như không có ai bị thương, không bằng mọi người đều lùi một bước." Thanh Diễn mang theo ý cười mở miệng, "Long Quân Bắc Hồ phạm sai lầm, chúng ta nhất định sẽ đưa nó về nhà dạy dỗ lại, về tiền phạt chúng ta bằng lòng bồi thường gấp bội tổn thất của nhân loại, không biết như thế có thể thả nó ra khỏi Tỏa Linh trận không?"
Long tộc rất khó có con nối dõi, hiện tại cộng tất cả số lượng long tộc còn chưa tới năm mươi, bọn họ đâu nỡ để hậu bối của mình bị nhốt trong Tỏa Linh trận 150 năm.
"Thanh Diễn Long Quân, không phải việc gì cũng có thể giải quyết dựa vào tiền." Trang Khanh không nhường bước, "Nếu như có tiền là có thể không kiêng nể gì, như vậy thế gian này sẽ không có đạo trời nữa, càng không có phép tắc."
Nét tươi cười trên mặt Thanh Diễn dần nhạt đi: "Xem ra Trang Khanh Long Quân không vui lòng cho tộc Thanh Long chúng ta thể diện rồi."
"Xin lỗi, Trang mỗ cũng chỉ làm theo điều luật của ban quản lý." Tay Trang Khanh để sau lưng, khẽ cong lại, loáng thoáng có thể nhận thấy gân rồng ở cổ thay thoắt ẩn thoắt hiện.
Không khí trong phòng đột nhiên nóng lên.
Rầm, rầm, rầm.
Tiếng đập cửa vang lên, sinh vật trong phòng đồng thời nhìn về phía cửa, muốn biết rằng lúc này còn có sinh vật đầu óc không tốt nào lao đầu vào họng súng.
"Ngại quá, làm phiền rồi." Bên ngoài cửa ló vào một cái đầu, tóc hơi rối, lông mày thanh tú, đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt nhân loại vô cùng xinh đẹp.
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Khanh: Đầu óc tôi có lẽ là hỏng rồi, không ngờ rằng tôi lại có thể nghĩ tới việc cho người khác vay tiền!!!
Sở Dư: Nợ lương? Làm gì có đâu.