Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 25 :

Ngày đăng: 11:12 18/04/20


Nhìn thấy người mở cửa chính là Phù Ly, Trương Kha liều mạng nháy mắt với cậu, ý bảo Phù Ly đừng đi vào lúc này. Đây chính là ân nhân đã từng cứu cậu, đã từng cho cậu dùng roi đánh yêu, thời điểm giương cung bạt kiếm, cậu không muốn kéo Phù Ly vào vòng chiến đấu còn không rõ lí lẽ này.



Nhưng Phù Ly dường như nhìn không hiểu khóe mắt run rẩy của cậu có ý gì, lập tức đẩy cửa đi vào, còn không thèm nhìn đám Thanh Long đang không ngừng tỏa ra long uy, cậu nói với Trương Kha: "Tôi tới lấy giấy báo danh."



"Giấy, giấy báo danh gì?" Khi Trương Kha mở miệng, cậu cảm thấy được tất cả sinh vật trong phòng đều dừng ánh mắt lại trên người mình.



"Chính là giấy báo danh tuyển người mới vào ban quản lý của mọi người." Phù Ly muốn tới gần bàn làm việc một chút, nhìn thấy một con rồng già chắn trước mặt mình, nhân tiện nói: "Ông có thể tránh ra một chút không, ông cản đường tôi rồi."



Sở Dư đi theo sau Phù Ly vào, rụt rụt cổ, cố gắng giấu bản thân mình phía sau Từ Viện, nhỏ giọng nói: "Ân nhân, anh tới chỗ tôi này."



Tuy rằng không biết tu vi của ân nhân cao tới cỡ nào, nhưng một mình đấu với bốn con rồng, nghĩ thế nào đều thấy không thức thời.



Thanh Nguyên ngẩng đầu nhìn Phù Ly một cái, không nói gì cũng không nhúc nhích. Phù Ly cúi đầu nhìn ông ta, chờ ông ta dịch cái ghế dựa của mình ra.



Thanh Nguyên Không nhúc nhích, Phù Ly cũng không nhúc nhích. Bốn mắt nhìn nhau, đây là một trận giao chiến không lời.



Đột nhiên, Trang Khanh đứng bên cạnh di chuyển, anh duỗi cánh tay ra, dùng tốc độ cực nhanh kéo Phù Ly về sau lưng mình, tay kia thì chuyển động, tiếp được Bắc Hàn Cực Băng chưởng của Thanh Nguyên bất thình lình đánh úp tới. Chỗ hai bàn tay đối nhau, tỏa ra ánh sáng yếu ớt màu lam.



Đậu má!



Trương Kha bị dọa tới toát mồ hôi lạnh, tộc Thanh Long nguy hiểm quá, không hợp lời liền động thủ, quả thực làm cho người ta khó lòng phòng bị.



"Không ngờ nhiều năm rồi Thanh Nguyên chưởng lão vẫn không thay đổi thói quen này." Trang Khanh kéo Phù Ly về đằng sau, không nhường một bước, "Làm người ta bái phục."



"Tiểu bối vô lễ, ta dạy hắn chút quy củ, ngươi còn muốn che chở?" Thanh Nguyên không đánh trúng, liền thu tay về, "Ban quản lý của các ngươi quả thật không có người tài, ngay cả loại tiểu yêu như vậy cũng gọi vào bảo vệ, xem ra rời khỏi long tộc chúng ta, ngươi sống cũng không mấy dễ chịu."


Tuy rằng con mèo này chưa thể hóa thành hình người, nhưng đã tu luyện được thần thức, hơn nữa còn biết sự tồn tại của ban quản lý, không thể coi là động vật bình thường. Quả nhiên sau khi cô nói ra những lời này, con mèo không kêu nữa, chỉ trừng to đôi mắt tròn, giám thị từng động tác của bọn họ.



"Tìm được rồi." Ninh Hiên tìm được một thứ gì đó chỉ bé bằng móng tay, thoạt nhìn giống như rác rưởi rơi trên đất.



"Đây là cái gì?" Triều Vân ngửi được trên thứ bé bằng móng tay đó, truyền ra một mùi hương rất kỳ lạ, giống như có thể làm cho người ta ổn định tinh thần, lại có thể tẩy trừ đi u buồn trên người.



Nhưng thứ đồ trên tay Ninh Viễn nhanh chóng hóa thành hư vô, cuối cũng không để lại chút tro tàn.



"Tôi từng nghe một lời đồn, có người học được nghề giết rồng, sau này giết chết ác long chôn ở Tây Hải, lấy sừng rồng chế hương, có thể trừ tà loại bỏ ốm đau, nhưng chạm vào kim loại thì tan biến." Ninh Hiên là do danh kiếm cổ đại biến thành, cho nên thứ này rơi vào tay anh, sẽ nhanh chóng biến mất, "Thứ đồ này vốn có tên là Long Giác Hương, sau đó không biết vì sao, có lẽ là dẫn tới sự bất mãn của long tộc, nên đổi thành Cành Bình An. "



"Lấy sừng rồng mài bột chế hương?" Triều Vân cảm thấy việc này có chút hoang đường, sừng rồng vô cùng chắc chắn, sao có thể có người mài nó thành bột được.



"Còn có một cách nói khác, lấy sừng rồng với gân rồng làm thuốc dẫn, chế tạo thành hương, đốt lên có thể chiếu sáng lối thoát cho những vong hồn chưa được siêu thoát, phù hộ vong hồn kiếp sau được bình an, thông thuận, cho nên mới tên là Cành Bình An."



Triều Vân bị cách nói làm cho ngây ngốc, thật lâu sau mới hỏi: "Chuyện bí ẩn thế này, tại sao anh lại biết được?"



"Nhìn thấy trong một quyển tiểu thuyết tu tiên." Ninh Hiên phủi phủi tay, anh trưng ra khuôn mặt nghiêm túc, nhìn không giống như là người mê muội tiểu thuyết, "Mùi hương này rất đặc biệt, nói không chừng đây chính là Cành Bình An."



"Ha Ha." Triều Vân cười lạnh, cô biết rằng đây chỉ là mấy lời nói linh tinh.



Biết Triều Vân đang cười chê suy nghĩ viển vông của mình, Ninh Hiên ho một tiếng: "Chúng ta mang con mèo này đi Yêu Minh đăng ký, tránh cho nó bị coi như tà yêu."



Tác giả có lời muốn nói:



Phù Ly: Tôi chỉ biết võ mồm thôi, lên đi, Pi Ka Long!